Ngoài nhà một hồi còi xe vang lên, trong phòng bếp yên tĩnh có hai người đang tập trung chế biến món ăn, hoàn toàn không hề phát hiện ra có một chiếc Lamborghini màu đỏ đang tiến vào.
Úy Trì Thác Dã nhìn thấy cửa trước mở toang, không cần hỏi cũng biết con bé đã về nhà rồi. Từ sau khi cô chuyển đến sống ở đây, cư xử khá bình thường, ngủ sớm dậy sớm, tuy rằng buổi sáng nào cũng đều lục đυ.c rất lâu trong WC, còn ngoài ra vào thời gian khác thì cơ bản là cư xử khá ngoan ngoãn.
Hôm nay thím Lâm đặc biệt gọi điện thoại đến, dặn anh nhất định phải dẫn con bé về Xích Long Bảo ăn cơm tối.
Anh đậu xe xong, chuẩn bị vào nhà gọi Úy Trì Hi.
Một tràng cười khẽ của đàn ông vọng lên từ phòng bếp, Úy Trì Thác Dã không khỏi nhíu mày, do anh nghe lầm sao? Biệt thự của anh bình thường rất vắng lặng gần như không có bóng người. Ngoại trừ anh và con bé ra, sao hôm nay lại có thêm đàn ông?
Anh lập tức cảnh giác, tay đè chặt lên khẩu súng ở bên hông. Từ sau lần bị tập kích trên đảo Phuket, đến bây giờ cơ bản súng là vật bất ly thân. Anh nhẹ nhàng đi về phía phát ra tiếng nói…
Trong phòng bếp khí thế ngất trời, Jeff ngắm nhìn khuôn mặt trắng hồng của Úy Trì Hi cùng dáng vẻ luống cuống tay chân của cô, không khỏi bật cười ra tiếng. Cô quả thật rất đáng yêu, muối và đường cũng không thể phân biệt, giấm đen với xì dầu cũng chẳng nhận ra, hạt tiêu và trần bì [cũng là 1 loại tiêu] cũng chẳng phân biệt rõ. Anh thật sự chưa từng nhìn thấy… Ừm, ‘đầu bếp’ hồ đồ đến thế bao giờ…
“Không được nhúc nhích!” Một giọng đàn ông lạnh lùng đột ngột xuyên vào, làm cho Úy Trì Hi hoảng sợ tới mức bát đĩa rơi loảng xoảng, cái xẻng Jeff đang cầm cũng bị rơi thẳng luôn vào nồi…
Úy Trì Thác Dã chỉa súng vào đầu Jeff, vẻ mặt lạnh tanh!
“Thác Dã! Người… anh ấy là bạn của người ta đó!” Úy Trì Hi vội vàng kịp phản ứng, chạy tới nắm chặt lấy khẩu súng trên tay anh, sợ anh nhất thời mất bình tĩnh, bất cẩn để súng bị cướp cò.
“Anh ta là ai?” Úy Trì Thác Dã lạnh giọng khó chịu hỏi. Chân mày theo thói quen cau lại, không ngờ cô thừa dịp anh không có nhà dám dẫn đàn ông lạ về, lại còn là quỷ tóc vàng nữa chứ!
“Kìa! Người hạ súng xuống đã.” Úy Trì Hi vẻ mặt áy náy nhìn Jeff cười gượng, “Jeff, thật xin lỗi nha, dọa anh sợ rồi.”
Jeff dang tay ra, nhún nhún vai, nhìn người đàn ông trước mắt đang chĩa súng vào mình, khuôn mặt cương nghị, vóc dáng cao lớn, có vẻ như thân thủ cũng không tệ: “Anh ta là…”
“À, để tôi giới thiệu với anh, đây là ông nhà tôi…” Úy Trì Hi vui vẻ lấp liếʍ nói, cố tình làm cho Jeff hiểu lầm, “Thác Dã, đây là Jeff, là… À, thầy dạy nấu ăn ở trường.” Cô giật mình thiếu chút nữa đã nói là ân nhân cứu mạng rồi. Thác Dã hoàn toàn không biết vào đêm xảy ra vụ nổ, người đã lên giường cùng anh chính là cô!
Úy Trì Thác Dã cất súng, chân mày vẫn nhíu chặt như cũ, nhìn chằm chằm vào mắt quỷ tóc vàng, như để hăm dọa anh ta không được lộn xộn.
“Hi, chào anh, tôi tên là Jeff.” Jeff thoải mái phóng khoáng chào hỏi Úy Trì Thác Dã. Tuy rằng anh cảm nhận rõ ràng sự thù địch của người đàn ông cao lớn trước mặt, nhưng người ta cũng sẽ không thể chìa tay ra tát vào khuôn mặt đang mỉm cười.
Úy Trì Thác Dã gật đầu, không trả lời, chỉ quay qua nói với Úy Trì Hi: “Con thay đồ đi, một lát nữa quay về Xích Long bảo.”
“Hả? Tại sao vậy?” Cô kêu lên, cảm giác không thoải mái dâng lên trong tim, đang yên đang lành tại sao phải quay về Xích Long bảo.
Anh lạnh lùng xoay người, không thèm để ý đến cô, trước khi ra khỏi phòng bếp, đưa mắt liếc xéo tên quỷ tóc vàng một cái… Trong lòng xoẹt qua một cảm giác khó chịu. Dù cô có dẫn người nào trở về, thì sao anh phải để ý làm chi?
“Này…” Úy Trì Hi hét lên, bóng người đã không thấy tăm hơi. Cô quay đầu lại nhìn Jeff thật áy náy nói, “Jeff, thật ngại quá.”
“Vậy, người đó là chú của cô?” Jeff cười hỏi. Anh nhớ lại giọng nói trong điện thoại, đều là cái kiểu lạnh lùng kiên quyết nhưng lại tràn ngập độc đoán này.
“Hả?” Jeff lại có thể nhớ rõ lời cô lúc buột miệng nói ra? Cô còn tưởng rằng nếu cô cố ý nói lập lờ, thì Jeff sẽ cho rằng Thác Dã chính là chồng của cô. Xem ra, hỡi ôi, cô nghĩ trộm thân phận cho mình cũng chưa chắc có người nào chịu công nhận, thật sự là quá thất bại!
“Tiểu Hi, chú cô có vẻ như không hoan nghênh tôi.” Jeff bất đắc dĩ nhún nhún vai, xoay người cầm cái xẻng bị rớt ngập trong nồi dựng đứng lên, ngửi thấy có mùi khét, “Beefsteak này hình như không thể ăn được nữa rồi.”
“Ừ, Jeff, người đó không phải là chú của tôi.” Úy Trì Hi mỉm cười bối rối, “Hôm nay vô cùng xin lỗi vì đã lãng phí tâm huyết của anh.”
“Anh ta không phải là chú của cô?” Jeff nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Trì Hi đỏ bừng vì xấu hổ, đại khái có thể đoán ra được phần nào, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát, “Tiểu Hi, tôi nghĩ rằng mình cũng nên đi rồi.”
“… Vậy, Jeff, thực sự xin lỗi…” Úy Trì Hi quay sang Jeff cúi đầu một góc bốn mươi lăm độ, biểu thị vô cùng xin lỗi.
“Ha ha, Tiểu Hi, cô đừng làm như vậy, không sao đâu. Lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ dạy cô làm beefsteak, được không?” Jeff xấu hổ cười nói.
“Được, Jeff, anh thật sự là người tốt!” Úy Trì Hi cảm kích nói.
Không còn cách nào, lời Thác Dã cũng giống như thánh chỉ của hoàng đế. Cho dù không hề muốn trở về Xích Long bảo đến đâu chăng nữa, cô cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. Ai bảo cô là kẻ ăn nhờ ở đậu nhà anh chứ?
Vì vậy sau khi vô cùng áy náy tiễn Jeff, Úy Trì Hi lại quay trở về phòng thay quần áo.
“Úy Trì Hi, đã chuẩn bị xong chưa?” Giọng Úy Trì Thác Dã vọng lên. Từ cửa sổ, anh đã nhìn thấy cô ra tiễn quỷ tóc vàng, ấn đường không khỏi nhíu chặt. Con bé đã trưởng thành rồi sao? Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng mấy ngày nay, nhất cử nhất động của cô, từng nụ cười, từng cái nhíu mày, từng chút từng chút, đều hiện rõ mồn một trước mắt. Anh không thể không thừa nhận, con bé đã dần dần tỏa ra hương thơm của riêng mình, bắt đầu cuốn hút bướm ong. Anh lơ đãng chôn chặt vẻ chua xót này tận đáy lòng. Một ngày nào đó con bé cũng sẽ đi lấy chồng, không phải sao?
“Ờ, cũng sắp xong rồi!” Cô thuận miệng trả lời. Ai da, người đàn ông này, thật sự là đau đầu, đến khi nào thì anh mới có thể đối xử với cô dịu dàng một chút, vui vẻ một chút, lo lắng một chút a?
Úy Trì Hi ở trước gương lại thử thêm một bộ âu phục. Ngay cả sườn xám cũng đã thử qua, chỉ tiếc rằng bụng có chút hơi nhô lên, nên không thể mặc sườn xám, do đó đành phải thay ra.
Tóm lại đêm nay, bất kể thế nào, cô cũng không thể thua bởi Giang Tuyết Nhi!