Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 52: Bị lạc ở đảo Phuket (9)

“Vâng.” Cô cúi đầu líu ríu trả lời, giống như một chú mèo nhỏ, nằm cuộn tròn trong l*иg ngực rộng lớn của anh. Cánh tay bé nhỏ ôm chặt lấy thắt lưng cường tráng, hít vào thật sâu hương vị của anh, thật khiến người ta hoài niệm.

Cô nhớ lại lúc còn bé, mỗi đêm đều lẻn vào phòng anh, chui vào chăn, ôm lấy chân anh, thì mới có thể ngủ ngon được. Cô còn nhớ rõ chuyện năm ấy khi cô tròn mười hai tuổi, đã bị anh vung chân đạp lăn xuống giường…

Ánh lửa bập bùng, xua đi cảm giác lạnh lẽo của đêm đen, trong không khí ấm áp yên tĩnh, thân thể áp sát thân mật khiến cho bọn họ không hẹn mà gặp đều cùng nhớ lại cái đêm vũ hội từ thiện kia.

“Thác Dã, người… đã có người phụ nữ nào trong lòng chưa?” Cô đã phá vỡ sự im lặng, dè dặt dò hỏi, cực kỳ sợ hãi anh sẽ trả lời là ‘có rồi’.

“Sao thế? Nếu tôi nói chưa, phải chăng nhóc con nghịch ngợm nhà cô lại chuẩn bị giới thiệu một người cho tôi sao?” Anh pha trò hỏi.

Một người phụ nữ yêu thích? Anh nhíu mày, không thể nhớ nổi bất kỳ khuôn mặt của người phụ nữ nào, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt đeo mặt nạ của cô gái kia. Anh nhớ lại vào đêm xảy ra vụ nổ đó, anh đã bắt nhầm tay cô ấy. Cô gái đó rốt cuộc là ai? Cô ấy ở nơi nào? Cô… Có khỏe không? Cô…

Anh dường như có chút hoài niệm.

“Người mơ mộng hão huyền gì vậy, bạn bè người ta đều là ‘cỏ non’ thôi, sẽ không để cho ‘trâu già’ như người ăn đâu.” Cô vội vã muốn phá tan ý định của anh, kêu lên.

Nhưng khi vừa dứt lời, cô liền nghĩ lại, nói thế không phải giống như bảo cô cũng chính là ‘cỏ non’ không cho phép ‘trâu già’ được ăn sao? Chết tiệt! Cô lại tự lấy đá đập vào chân mình rồi, nhưng mà lần đầu của cô không phải cũng bị chính con ‘trâu già’ nhà anh ăn sao a…

“Ba không ăn ‘cỏ non’.” Anh nhíu mày. Anh không thích những cô bé non nớt, anh thích sự dịu dàng điềm đạm, vì vậy từ nhỏ anh đã thích…

“Hả?!” Trái tim cô nhói lên, rất muốn nói, thứ anh không thích cũng đã ăn rồi, chẳng lẽ lại định ăn quỵt sao?! Nhưng những lời này cô làm sao nói được đây? Bức bối… Bức bối… Bức bối quá đi!

“Vậy người sẽ ăn loại ‘cỏ’ nào đây?” Cô kiên trì hỏi cho ra nhẽ.

“Ba không ăn ‘cỏ’, ba ăn cơm.” Anh lầu bầu.

Choáng, cô bực mình trợn trắng mắt: “Hừ!”

“Vậy ra con muốn ba cưới một người phụ nữ về để giáo huấn con?” Sau đó, anh làm như thật nói tiếp, “Ý tưởng này cũng không tồi.”

“Không! Không! Không!” Cô hét to lên ba tiếng, sau đó càng ôm anh chặt hơn, “Người ta không muốn người kết hôn…”

Giọng nói của cô mang theo đôi chút run rẩy, cô biết anh là người nói được làm được. Cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nếu sớm biết vậy thì đã không hỏi anh loại câu hỏi thế này!

Úy Trì Thác Dã nhếch khóe miệng lên, nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, nhận thấy thiên nhiên thật kỳ diệu và độc đáo.

Anh chợt nhớ tới một bài hồi bé từng nghe ‘Twinkle twinkle little star (lấp lánh, lấp lánh ánh sao nhỏ)’, đã nhiều năm rồi anh chưa được nghe lại bài hát trẻ con đó. ‘Bà’ đã hát cho anh nghe. Anh nhớ rõ, ‘bà’ vẫn luôn dùng giọng nói êm ái, dịu dàng gọi anh “Thác Dã, Thác Dã…”

Nhưng mà ‘bà’, đã mất rồi…

Hốt hoảng nhận thấy trong hốc mắt mình vương một thứ chất lỏng ấm nóng, anh nhắm nghiền hai mắt, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”