An Cẩn bồn chồn trong lòng, dứt khoát tắt video dạy học đi, mở giao diện gọi đồ ăn, chọn bánh ngọt và đồ chiên nướng mà Tiểu Ngân thích sau đó nằm sấp trên con cua lớn, chầm chậm đong đưa đuôi.
Khi nhận ra Norman về, đuôi cậu cứng ngắc, nghiêng đầu về phía cửa.
Suy nghĩ một hồi, cậu đẩy phao con cua vào góc rồi bơi đến bờ hồ gần cửa, hai tay vắt lên bờ, dùng tư thế tương đối trang nghiêm đón chào khách.
Rất nhanh sau đó Norman bước vào phòng người cá, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người cá nhỏ ngoan ngoãn đợi bên hồ.
Mục Thần đẩy xe người cá theo sau Norman, vừa vào phòng đã cười chào hỏi An Cẩn: “Buổi chiều tốt lành, An An.”
An Cẩn lịch sự đáp lại, sau đó nhìn về phía Tiểu Ngân, dùng tiếng người cá chào hỏi: “Chào cậu, Tiểu Ngân.”
Lòng bàn tay Tiểu Ngân chống lên thành thùng chứa trong suốt, cúi đầu nhìn An Cẩn, con ngươi màu bạc nhìn vào mặt An Cẩn, vỗ mạnh lên thành vật chứa: “Đáng ghét, sao vảy của cậu lại rụng vậy? Có phải bị thú hai chân của cậu ức hϊếp không!”
An Cẩn thấy y nhe răng nanh, ánh mắt nhanh chóng trở nên dữ tợn thì vội nói: “Không phải, là thay vảy bình thường thôi.”
Cậu ngoe nguẩy đuôi, lại nhớ ra bản thân đang mặc váy đuôi cá bèn từ bỏ ý định để Tiểu Ngân xem thay đổi ở đuôi của cậu, chỉ nói: “Vảy trên đuôi tôi đã thay xong rồi, gần đây bắt đầu thay trên mặt.”
Tiểu Ngân nghe cậu giải thích, nghi hoặc: “Thay vảy? Cậu thật kỳ lạ, tôi chưa từng thấy người cá thay vảy bao giờ.”
An Cẩn theo kết quả suy đoán của bác sĩ, trả lời: “Có lẽ do tôi là người cá thuần sắc.”
Tiểu Ngân nghe cậu giải thích, thay đổi sự chú ý, đột nhiên sáp đầu lại, khuôn mặt gần như dán lên thành thùng chứa, giọng điệu kinh ngạc: “Cậu lại trở nên mạnh hơn rồi!”
Lần trước An Cẩn đã biết Tiểu Ngân rất nhảy cảm với sự thay đổi năng lực của cậu, cũng không ngạc nhiên, chỉ gật đầu: “Ừa.”
Tiểu Ngân nhanh chóng đập vào thành bể, quay đầu trừng Mục Thần: “Thú hai chân ngu xuẩn, mau thả ta xuống.”
Mục Thần đã có kinh nghiệm của lần trước, lúc này nhìn động tác thì lập tức hiểu được ý nghĩ của y, thả y vào hồ.
Tiểu Ngân vừa vào hồ liền bơi một vòng quanh An Cẩn: “Cậu lợi hại thật!”
Trên bờ, Mục Thần thấy Tiểu Ngân như vậy thì không nhịn được nói với Norman: “Cậu xem, tôi đã nói Tiểu Ngân rất thích An An mà, không bằng để bọn họ giao phối đi?”
Norman trầm giọng từ chối: “Không được, An An không bằng lòng.”
An Cẩn nghe thấy lời Mục Thần nói, vô thức lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách giữa cậu và Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân sáp qua dí đầu lại gần, nhìn chằm chằm vào chiếc vảy mới màu xanh nhạt thiên trắng trên mặt An Cẩn, vươn tay muốn sờ.
An Cẩn nhìn móng tay dài của y, vội lùi lại một chút: “Vảy mới khá mềm.”
Tiểu Ngân nhìn đuôi cậu: “Vậy nên cậu mặc một lớp da lên đuôi để bảo vệ đuôi à?”
An Cẩn: “… Phải.”
Nói tới đuôi, cậu lập tức nhớ ra mục đích mời Tiểu Ngân đến, hai má nóng bừng, trở nên ngượng ngùng.
Mục Thần cũng nghi hoặc hỏi Norman: “Cậu bảo tôi đưa Tiểu Ngân tới tìm An An chơi, tôi còn tưởng rằng cậu định để An An và Tiểu Ngân phối giống với nhau cơ.”
Norman sửa lại ý nghĩ lệch lạc của anh: “Chỉ là để Tiểu Ngân truyền thụ kinh nghiệm cho An An thôi.”
Mục Thần ngơ ngác: “Kinh nghiệm gì?”
Norman: “Kinh nghiệm ứng phó với kỳ động dục.”
Gương mặt Mục Thần chợt xuất hiện một tia bối rối: “… Hay là, tôi vẫn nên đưa Tiểu Ngân trở về nhé?”
Norman rời tầm mắt khỏi người cá nhỏ, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Mục Thần.
Mục Thần không gượng nổi, buông xuôi nói: “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, nếu An An thực sự học theo Tiểu Ngân thì nhất định cậu sẽ muốn đánh tôi.”
Norman: “Cậu làm gì Tiểu Ngân?”
“Tôi không có!” Mục Thần vô thức phản bác, sau đó lúng túng ho khan một tiếng, thừa nhận rất khẽ, “Chỉ là giúp đỡ qua loa một chút.”
Ánh mắt Norman hơi động: “Câu giúp thế nào?”
Mục Thần: “Bệ hạ, nhiều chuyện như vậy thực sự không hợp với phong cách của cậu đâu! Dù sao tôi cũng đề nghị cậu, nếu trong kỳ động dục mà An An không tìm được người cá mình thích, vậy thì để cậu ấy một mình trong phòng người cá đi, cậu đừng xuất hiện.”
Mục Thần giải thích: “Bọn họ có thể tự trải qua.”
Anh hễ nhớ lại chuyện hai ngày trước là hối hận.
Tiểu Ngân không tìm được người cá hợp ý, đêm kỳ động dục đó tự mình trải qua sẽ rất khó chịu.
Bởi vì gần đây thái độ của Tiểu Ngân đối với anh thân thiện hơn rất nhiều, mỗi ngày còn cho anh một con cá dẹt tinh khiết nên khi anh nghe thấy tiếng Tiểu Ngân kêu khó chịu thì cũng không tránh mặt để y tự giải quyết như sách hướng dẫn chăn nuôi viết nữa.
Anh nhất thời mềm lòng, không nhịn được tiến vào phòng người cá.
Nhớ lại những chuyện sau đó, sắc mặt Mục Thần càng bối rối hơn.
Lần đầu tiên anh tha thiết hy vọng bảy ngày nhanh chóng trôi qua, trí nhớ của Tiểu Ngân kém như vậy, nhất định sẽ quên mất theo thời gian thôi.
Song nhìn Tiểu Ngân đang ở trong nước giao lưu với An An, anh đau khổ nghĩ thầm, khi Tiểu Ngân bị hỏi đến kỳ động dục thì nhất định sẽ nhớ đến chuyện đêm đó.
Lần nhớ lại này sẽ là bắt đầu của một vòng bảy ngày hoàn toàn mới.
Anh thầm nghĩ, sớm biết bệ hạ muốn để Tiểu Ngân truyền thụ kinh nghiệm cho An An thì anh đã không đưa Tiểu Ngân đến đây rồi!
Mà lúc này An Cẩn vẫn chưa hỏi Tiểu Ngân chuyện về kỳ động dục, cậu đang nói cho Tiểu Ngân nghe về đồ ăn ngon mà cậu đã chuẩn bị, muốn có thời gian hòa hoãn.
Dù sao vừa gặp đã hỏi loại chuyện này ngay thì cứ có vẻ không được thích hợp lắm.
Không lâu sau đầu bếp đưa đồ ăn đã làm xong tới phòng người cá, phần để lại trên xe đẩy là thuộc về Norman và Mục Thần, còn lại đều bày trên bờ hồ.
Tiểu Ngân cực kỳ vui sướиɠ, vừa ăn cá nướng vừa khen ngợi: “An An, cậu thực sự quá lợi hại! Mỗi ngày tôi chỉ có thể hát nhiều nhất ba lần, mỗi lần chỉ có thể biến năm con cá dẹt trở nên ngon hơn.”
Y nói rồi dừng lại một chút: “Đầu bếp mà thú hai chân của tôi dâng nạp cũng nấu đồ ăn không ngon bằng đầu bếp của cậu.”
An Cẩn nghĩ một lát, lập tức hiểu nguyên nhân: “Có phải cậu không có gia vị ngon không?” Cậu chỉ vào ớt bột trên cánh gà nướng, “Cánh gà ngon nhưng ớt bột không ngon thì cũng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.”
Tiểu Ngân tỉnh ngộ: “Quay về tôi sẽ hát cho gia vị!”
Y vui vẻ ăn tiếp.
An Cẩn đợi Tiểu Ngân ăn vừa lòng thỏa ý rồi đưa y đi rửa tay sạch sẽ, khi trở về hồ thì sánh vai nổi trong nước.
An Cẩn nghĩ sẵn trong đầu trước, hỏi nhỏ: “Tiểu Ngân, kỳ động dục đầu tiên của cậu trải qua như thế nào vây?”
Tiểu Ngân nghiêng đầu suy nghĩ: “Không nhớ, nhưng tôi không có bạn đời nên chắc là tự giải quyết.”
An Cẩn nhớ ra chuyện y chỉ có ký ức bảy ngày, lại hỏi: “Kỳ động dục mấy ngày trước của cậu cũng là tự giải quyết à?”
Tiểu Ngân lắc đầu.
An Cẩn kinh ngạc: “Vậy giải quyết thế nào?”
Ngón tay Tiểu Ngân quấn lấy lọn tóc dài màu xám bạc, cau mày nói: “Không nhớ rõ lắm, vì nóng đến mụ mị đầu óc nên chỉ nhớ tôi bắt được thú hai chân, đè tên đó lại, sau đó xảy ra chuyện gì thì không nhớ nữa.”
Y nói thêm: “Chỉ nhớ rất thoải mái.” Sau đó hừ nhẹ, “Thú hai chân cũng coi như có ích.”
An Cẩn: “…” Cậu kinh hãi nhìn về phía Mục Thần, lại ý thức được như vậy rất không lịch sự bèn vội vàng thu hồi tầm mắt.
Mặc dù tốc độ cậu thu hồi tầm mắt rất nhanh nhưng vẫn bị Mục Thần phát giác.
Mục Thần không nhịn được nói: “An An, cậu đừng nghe Tiểu Ngân nói lung lung, tôi bị cưỡng bức!”
Tiểu Ngân đè anh vô cùng hung dữ, căn bản không để anh rời khỏi, phản ứng của cơ thể lại rõ ràng như vậy, cứ cọ vào người anh mãi.
Anh thực sự không tài nào chịu nổi nên mới ra tay giúp đỡ, đợi khi Tiểu Ngân thoải mái thả lỏng cơ thể thì anh mới có thể thuận lợi rời khỏi phòng người cá.
An Cẩn thẹn thùng gật đầu, vành tai đỏ bừng mất kiểm soát.
Cậu vốn cho rằng bản thân đang nghĩ bậy, sự thật vốn không phải như cậu nghĩ nhưng khi nghe được lời của Mục Thần thì cậu đơ người.
Mục Thần bị Tiểu Ngân…
Cậu nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tiểu Ngân, nghĩ tới vừa rồi Tiểu Ngân vô cùng hung dữ với Mục Thần, trong đầu hiện lên ba chữ to đùng: Cá cặn bã.
Tiểu Ngân không phát hiện ánh mắt An Cẩn nhìn y rất phức tạp, đến gần An Cẩn ngửi ngửi: “An An, cậu sắp tới kỳ động dục à?”
An Cẩn nhỏ giọng ừ một tiếng, lặng lẽ lùi lại.
Tiểu Ngân tò mò hỏi: “Cậu tìm được người cá cậu thích chưa?”
“Chưa.” An Cẩn lắc đầu.
Tiểu Ngân vỗ vai cậu: “Đừng lo, cậu cũng có thể bắt thú hai chân của cậu để hắn giúp cậu, nếu hắn không nghe lời thì cứ đánh!”
“Mặc dù không nhớ thú hai chân đã làm gì nhưng tôi nhớ là rất thoải mái!”
An Cẩn bị lời nói của cá cặn bã Tiểu Ngân làm cho sững sờ, cậu nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Không được như vậy!”
Tiểu Ngân sửng sốt, cơ thể vô thức đứng thẳng, nhanh chóng đáp lại: “Xin lỗi.”
Tiểu Ngân nói xong thì mờ mịt chớp mắt, tầm mắt màu bạc dừng trên người An Cẩn: “An An, vừa rồi cậu thực đáng sợ.”
An Cẩn cũng sững người: “Đáng sợ?”
Tiểu Ngân nghiêng đầu: “Cũng không phải đáng sợ.” Y nghĩ một lúc lâu mới nói: “Có cảm giác nhất định phải xin lỗi, không được khiến cậu tức giận.”
An Cẩn không khỏi nhớ lại lời mình vừa nói, không nhịn được hoài nghi có phải cậu quá hung dữ không.
Cậu nhìn dáng vẻ đơn thuần của Tiểu Ngân, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Tiểu Ngân, cậu sau này đối tốt với Mục Thần một chút, đừng hung dữ với anh ấy nữa, anh ấy đối xử với cậu rất tốt đúng không?”
Tiểu Ngân: “Gần đây tôi rất tốt với tên đó nhá, mỗi ngày đều cho hắn một con cá dẹt tinh khiết!”
Vẻ mặt An Cẩn xoắn xuýt, cũng không biết nên nhắc tới chuyện phát sinh quan hệ giữa y và Mục Thần thế nào.
Hơn nữa nhìn vẻ bối rối của Mục Thần, dường như không muốn bị người khác biết chuyện.
An Cẩn suy nghĩ, dứt khoát giả vờ như không biết.
Cậu lại chuyển đề tài: “Khi cậu động dục sẽ có cảm giác gì?”
Tiểu Ngân: “Cơ thể rất nóng, muốn giao phối, phía trước sẽ phồng lên, phía sau rất ẩm ướt, khi được giải tỏa thì rất dễ chịu!”
Mặt An Cẩn đỏ bừng, không tiếp tục hỏi nữa.
Cậu hiểu rồi, kỳ động dục tương đương với hưng phấn tự nhiên, mà cậu thì không thể học hỏi theo cách của Tiểu Ngân được.
Trước khi Mục Thần rời đi còn lo lắng An Cẩn hiểu lầm anh, định cứu vớt lại sự trong sạch của mình: “An An, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm tôi, tôi là người đoan chính, không có sở thích quái gở nào đâu.”
An Cẩn nghiêm túc trả lời: “Ừm.” Cậu nghĩ tới việc Mục Thần đã trải qua, nói nhỏ: “Anh cũng đừng bận tâm quá.”
Thực sự là một người cá nhỏ thấu tình đạt lý!
Mục Thần cười với An Cẩn: “Cảm ơn An An, cậu cũng quên đi nhé.”
An Cẩn lại vội “ừm” một tiếng.
Mục Thần đưa Tiểu Ngân rời đi, Norman không nhịn được hỏi người cá nhỏ: “Mục Thần sợ cậu hiểu lầm gì thế?”
An Cẩn lắc đầu: “Không có gì.”
Loại chuyện này bị cậu biết, Mục Thần vẫn có thể duy trì bình tĩnh, chứ nếu bị Norman biết thì chắc Mục Thần sẽ rất xấu hổ.
Dẫu sao ở trong mắt Mục Thần, cậu là người cá chứ không phải con người.
Thế là Norman cũng không truy hỏi thêm: “Tiểu Ngân đã nói với cậu phải trải qua thế nào chưa?”
An Cẩn vô thức liếc nhìn hắn, lại nhanh chóng thu hồi ánh nhìn: “Ừm, tôi biết rồi.”
Norman nhìn lướt qua vành tai đỏ bừng của người cá nhỏ, không hỏi tiếp nữa mà chúc cậu ngủ ngon rồi rời khỏi phòng người cá.
.
Buổi sáng thức dậy, An Cẩn vô thức nhìn xuống đáy hồ, không bất ngờ lắm khi trông thấy vảy cá dưới đó.
Cậu bơi xuống nhặt vảy cá lên, sau đó đến nhà vệ sinh tắm rửa.
Khi ánh mắt dừng trên gương, cậu ngây người.
Toàn bộ vảy trên mặt cậu đã biến thành màu xanh trắng, sắc xanh cực kỳ nhạt, thoạt nhìn giống như là màu trắng, hơi phát sáng.
Bởi vậy mà lúc trông thấy mình trong gương, cậu chợt hốt hoảng tưởng rằng bản thân đã biến thành con người.
Mới nhìn lướt qua thì gần như không khác gì con người, chỉ là làn da quá mức trắng sáng.
Cậu nhìn chằm chằm mình trong gương, thiếu chút nữa thì không nhận ra.
Lông mi dài cong vυ't, đôi mắt đào hoa ngập nước, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi môi đỏ mọng kết hợp với làn da trắng lạnh như tượng, trông có vẻ lạnh lùng diễm lệ.
Cậu không nhịn được lại nhìn thêm vài lần, thực sự rất đẹp nha.
Cậu tắm xong rồi quay lại hồ, sau khi cảm nhận được Norman đang đến gần thì thấy hơi căng thẳng khác thường.
Norman trông thấy bộ dạng của cậu giống con người như vậy, liệu có cảm thấy kỳ lạ không?
Norman bước vào phòng người cá, đối diện với đôi mắt xanh lam long lanh, sau khi thấy diện mạo của người cá nhỏ thì đơ ngay tại chỗ, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
An Cẩn vô thức sờ mặt: “Có phải cảm thấy rất kỳ lạ không?”
Norman sực tỉnh, tim đập nhanh hơn bình thường một chút, hắn nói: “Rất đẹp.”
An Cẩn mất tự nhiên sờ mặt.
Ánh mắt Norman vô thức dừng trên mặt người cá nhỏ: “Gọi bữa sáng chưa?”
An Cẩn gật đầu.
Hai người ăn xong bữa sáng, một lúc sau thì Hornard tới.
Hornard vừa trông thấy An Cẩn lập tức đờ ra: “Trời ạ! Đẹp quá đi mất!”
Mắt ông sáng rực: “Nếu ảnh cậu thế này mà truyền lên mạng thì nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều fans bạn đời.”
Fans bạn đời? An Cẩn kinh ngạc: “Tôi là người cá đó!”
Hornard: “Chuyện này thì có gì đâu, Liên minh Tinh Cầu thực hiện Luật Hôn nhân tự do, cho dù có kết hôn với một viên đá thì cũng không ai quan tâm, cậu đẹp hơn viên đá nhiều lắm.”
An Cẩn thán phục, tinh tế quả nhiên là cởi mở!
Trong lòng Norman chợt suy nghĩ, đưa mắt nhìn người cá nhỏ.
Người cá nhỏ mặc áo phông màu xanh lam, trông có vẻ giống một mỹ nhân tuyệt sắc, làn da xanh nhạt thiên trắng mang theo cảm giác lạnh lùng, thế nhưng giọng nói mềm mại, lúc nói chuyện rất dễ thương, hai sự trái ngược mạnh mẽ càng thu hút sự chú ý của người khác.
Hornard mong đợi hỏi: “Tôi có thể chụp một tấm không?”
Nếu tấm ảnh này của An An mà được đăng lên thì ông nắm chắc danh hiệu fan số một trong nhóm fans của An An rồi!
An Cẩn lắc đầu.
Dáng vẻ hiện tại này khiến cả quyết định livestream của cậu cũng lung lay.
Nhất là khi nghe Hornard nhắc đến fans bạn đời, cậu cảm thấy với bộ dạng bây giờ của mình, nếu livestream thì có lẽ sự chú ý của khán giả sẽ dồn hết vào giá trị nhan sắc chứ không ai để ý IQ của cậu cả.
Norman rất đồng ý với quyết định của người cá nhỏ.
Vừa nghĩ tới chuyện ảnh chụp của người cá nhỏ được đăng lên mạng sẽ phải chịu đủ mọi loại ảo tưởng của kẻ khác, sắc mặt hắn không khỏi đen xì.
Hornard thất vọng thở dài nhưng cũng tỏ ý hiểu được. Sau khi kiểm tra cho An An, xác định cơ thể người cá nhỏ khỏe mạnh thì ông lập tức rời đi.
Norman nhìn người cá nhỏ, cũng muốn chụp ảnh cùng cậu nhưng nhớ lại phản ứng lắc đầu từ chối Hornard của cậu thì lại thôi, không nói ra khiến cậu khó xử nữa.
Norman rời khỏi phòng người cá, đi đến quân bộ, đầu óc luôn vô thức tìm kiếm bóng dáng người cá nhỏ.
.
An Cẩn xem video hai tiếng sau đó ra vườn hoa luyện tập dị năng nước.
Gần tới bữa trưa cậu quay lại trong phòng, chọn cá kho, tôm hấp và một phần rau xanh làm bữa trưa.
Cậu gối đầu lên con cua lớn, mở trí não, lướt nền tảng xã hội lớn nhất của tinh võng.
Các chủ đề của nền tảng được xếp hạng theo độ hot, An Cẩn lập tức bị thu hút bởi chủ đề trên cùng là #Yêu cầu quân bộ bán thuốc xoa dịu A ra ngoài#.
Cậu bấm vào thì mới phát hiện ra chủ đề này bắt đầu bùng nổ từ khi có một lượng lớn cư dân mạng biết tin tinh thần lực của Norma khôi phục SSS, mà nguyên nhân khôi phục là nhờ tinh thần lực sung mãn.
Sở dĩ có thể bùng nổ là vì đã có không ít các “đại lão*” bặt vô âm tín lâu năm đột nhiên xuất hiện @Quân bộ, muốn mua thuốc A.
*Đại lão 大佬: Ý chỉ những người có tiếng nói, có lai lịch, địa vị cao.
Lượng fans của những người này đều rất nhiều, mặc dù là đại lão nhưng tuổi tác cũng không lớn lắm, đều là những nhân vật từng có sức chiến đấu hàng đầu Obis.
Trong đó có một người chỉ mới 30 tuổi, là thiên tài tiếp sau Norman có khả năng trở thành SSS nhất.
Thế nhưng từ mười năm trước khi người này vẫn chưa thành niên, bởi vì nóng lòng muốn kiếm tiền nên đã bán đi một người cá vốn thuộc về hắn ta, trong lúc làm nhiệm vụ bị bạo động tinh thần, tinh thần lực từ SS hạ xuống cấp S.
Mười năm trôi qua vì không được bổ sung tinh thần lực đầy đủ, lại dấn thân vào nghề lính đánh thuê nên tinh thần lực của hắn ta đã rớt xuống cấp B.
Lúc người này làm lính đánh thuê cũng đồng thời phát livestream, có không ít fans, vì vậy rất nhiều người lên tiếng thay hắn ta.
Ngoài hắn ta còn có nguyên Thượng tướng quân bộ, vì bạo động tinh thần nên cấp bậc tinh thần lục hạ thấp, từ đó chịu đả kích lớn, trong một lần suy sụp tinh thần nên đã giải ngũ.
Do ông ta không còn trong hệ thống quân bộ nên không thể nào xin được thuốc A.
Ông ta từng là Đoàn trưởng Quân đoàn 8, chiến công hiển hách, dẫn dắt quân đội nhiều lần chống lại xuân thú triều*, có rất nhiều fans trung thành.
*Xuân thú triều 春兽潮: Cái này tui cũng không chắc lắm, nhưng tui nghĩ đại khái là các đợt tấn công của tinh thú vào mùa Xuân.
Những thiên tài bị giáng cấp này nhao nhao ra mặt, yêu cầu quân bộ bán thuốc A ra ngoài.
Thậm chí còn có mấy kẻ giàu có trực tiếp tỏ ý muốn chi lớn ủng hộ Bộ Nghiên cứu Khoa học tăng sản lượng thuốc A, chỉ cần có thể để bọn họ mua được thuốc A thì cho dù 10 triệu một ống cũng sẵn lòng!
Tầm mắt An Cẩn vô thức dừng ở từng hòm dịch dinh dưỡng cạnh kệ để đồ.
Dường như trông thấy cả núi vàng.
Vì không muốn gây chú ý nên sau khi dị năng thăng cấp, mỗi ngày cậu vẫn chỉ thanh lọc 100 ống dịch dinh dưỡng, không tăng thêm.
Giờ đây cậu không khỏi có ý nghĩ thanh lọc nhiều dịch dinh dưỡng thêm một chút để bán ra ngoài.
Mười triệu một ống hình như hơi quá lố, nhưng mà giá bán chắc chắn sẽ không thấp, dù sao cung không đủ cầu. Mỗi ống dịch dinh dưỡng chỉ có thể khôi phục một lượng tinh thần lực có hạn, muốn tinh thần lực dồi dào thì cần uống rất nhiều dịch dinh dưỡng.
Cậu tính toàn một chút, theo như tinh thần lực trước đây của Norman thì phải uống cỡ 500 ống dịch dinh dưỡng, mà bây giờ cấp SSS lại càng cần nhiều.
Tinh thần lực của những người khác không bằng Norman, cần ít dịch dinh dưỡng hơn nhưng cũng sẽ không quá ít, mà những người bị giáng cấp lại càng đòi hỏi phải uống nhiều hơn.
An Cẩn nhanh chóng tính toán trong lòng, chỉ cần cậu có thể làm ra dịch dinh dưỡng thì tuyệt đối không lo không bán được!
Cậu chợt nghĩ, trước đây bản thân cảm thấy 25 tỷ là giá trên trời, bây giờ bỗng nhiên lại thấy hình như để kiếm được số tiền Norman dùng để mua cậu cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Rất nhanh sau đó trong lòng cậu đã có quyết định, dự định tối nay sẽ nói suy nghĩ của mình cho Norman.
.
Buổi chiều lúc đang xem video dạy nhận mặt chữ thì An Cẩn dần cảm thấy mệt mỏi, thế là nổi trong nước nghỉ ngơi rồi nhanh chóng thϊếp đi.
Không biết qua bao lâu, trong cơ thể cậu bỗng truyền đến một cảm giác nóng rực, cơn nóng này nhanh chóng lan ra cả người khiến cậu vô thức há miệng thở dốc, muốn được dễ chịu hơn một chút.
Dần dần cơn nóng biến thành bồn chồn, đầu óc cậu hỗn độn, khó chịu rêи ɾỉ, chiếc đuôi cuộn tròn nhưng lại không chạm được thứ gì, không khỏi sốt ruột đong đưa.
Trong vô thức cậu di chuyển từ trong nước tới bên bờ hồ, lúc cánh tay chạm vào thành hồ lạnh lẽo, cậu thoải mái thở dài một tiếng, hai tay nhoài trên bờ cọ xát.
Sau đó cậu nghiêng mặt áp má vào sàn nhà, cơn mát lạnh truyền tới, cậu bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt dường như được che phủ bởi một lớp sương mù.
An Cẩn chớp mắt, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói “nóng đến mụ mị” của Tiểu Ngân.
Lòng cậu như giật thót, kỳ động dục của cậu tới rồi!
Cậu vô thức cúi đầu nhìn đuôi, thấy váy đuôi cá vẫn được mặc chỉnh tề thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh sau đó mặt cậu đã nóng như thiêu đốt.
Vì váy đuôi cá dán sát vào lớp vảy nên phản ứng phía trước cực kỳ rõ ràng.
An Cẩn vừa xấu hổ vừa lúng túng, muốn đè nén phản ứng bản năng của cơ thể nhưng hoàn toàn không hề có tác dụng.
Cậu cắn môi dưới, vận chuyển dị năng muốn để dòng nước loại bỏ nhiệt lượng của cơ thể nhưng lại không ngờ được cơ thể lúc này vô cùng mẫn cảm, dòng nước lướt qua bụng dưới khiến cậu không kiềm chế được, rêи ɾỉ ra tiếng.
Trong phút chốc, cả tai và cổ cậu đều đỏ bừng, vội vàng ngưng sử dụng dị năng.
Xấu hổ quá, giống như đang tự chơi vậy.
Bởi vì xúc cảm vừa chạm vào đã lập tức rời đi khiến nơi sâu thẳm trong cơ thể cậu càng thêm trống rỗng, phía sau ngứa ngáy đồng thời còn xen lẫn cảm giác ướŧ áŧ cực kỳ rõ ràng.
An Cẩn nắm chặt tay kiềm chế thôi thúc muốn đυ.ng chạm phía sau, thế nhưng cơ thể càng ngày càng khó chịu khiến lý trí của cậu dần bị độ nóng lấn át.
Cậu cắn đầu lưỡi để bản thân hơi tỉnh táo hơn một chút, trán áp lên bờ hồ, thầm nghĩ, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi.
Cậu nhắm mắt lại, đầu óc mê man.
Norman vừa bước vào phòng người cá đã nghe thấy tiếng thở của người cá nhỏ nặng hơn bình thường.
Hắn dừng bước nhìn về phía hồ, thấy hai tay và mặt người cá nhỏ đều áp lên bờ, lúc này vảy cá xanh trắng hơi ửng đỏ, chỉ một góc mặt nghiêng đã vô cùng mỹ lệ, xinh đẹp khiến lòng người rung động.
Trái tim Norman chợt đập mạnh một nhịp, hắn ổn định tinh thần bước nhanh đến bờ hồ ngồi xổm xuống, không dám chạm vào người cá nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “An An, cậu cảm thấy thế nào?”
Đầu óc An Cẩn hỗn độn, nghe được giọng nói của hắn thì mở mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mông lung, hơi nghiêng đầu ngước mắt nhìn Norman, vẻ mặt mơ màng.
“An An.” Hô hấp của Norman như ngừng lại, lần đầu tiên phát hiện ánh mắt trong veo của người cá nhỏ cũng có thể mị hoặc như vậy.
Bản năng An Cẩn cảm giác được, người trước mắt có thể khiến cậu thoải mái.
Cậu chớp mắt, đột nhiên vươn tay, dưới tình huống Norman không hề ngờ tới túm lấy vạt áo của hắn, mạnh mẽ dùng sức kéo hắn xuống nước.
Norman rơi xuống nước, theo phản xạ có điều kiện muốn phản kháng đánh trả, những nghĩ đến đối phương là người cá nhỏ thì kịp thời dừng lại.
An Cẩn kéo Norman nhanh chóng bơi tới cạnh phao bơi con cua, đuôi cậu vỗ mạnh lên mặt nước, thuận theo phản lực kéo Norman nhào lên phao bơi, đè hắn dưới thân.
Norman lập tức ý thức được trạng thái của người cá nhỏ bất thường, ánh mắt cậu hoàn toàn không có tiêu cự, rất dễ nhận ra cậu đang ở trong trạng thái không lý trí.
An Cẩn khó chịu cuộn tròn đuôi, đυ.ng vào chân Norman, cảm giác ma sát run rẩy khiến cậu khoan khoái, thế là lại càng quấn chặt lấy Norman.
Hô hấp của Norman hơi chậm lại, nhìn người cá nhỏ sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt khó chịu, khàn giọng gọi: “An An?”
Đuôi An Cẩn bị váy đuôi cá bó chặt, cậu khó chịu “hừ” một tiếng rồi càng vặn vẹo dữ dội hơn.
Norman cảm giác được phản ứng của cơ thể cậu, toàn thân bỗng nhiên căng cứng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
An Cẩn bực mình dùng móng tay rạch váy đuôi cá, thế nhưng lại không thể rạch rách, động tác không khỏi càng vội vàng.
Norman kêu một tiếng, sau đó phát giác được phản ứng của mình, gương mặt chợt xuất hiện vẻ kinh ngạc cùng bối rối.
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, lúc mở mắt lần nữa thì nghiến chặt răng, túm lấy bàn tay đang làm loạn của người cá nhỏ, hơi dùng sức, vị trí của hai người thay đổi, hắn chống tay, cố gắng chạm vào người cá nhỏ.
“An An! Cậu tỉnh táo một chút!” Hắn vỗ má người cá nhỏ.
An Cẩn ngơ ngác nhìn hắn hai giây sau đó chớp mắt, cảnh tượng trước đó tựa như được phủ một tầng sương mù vụt thoáng qua đầu cậu.
Cậu lúng túng như thể sắp bốc cháy, lắp bắp nói xin lỗi: “Xin, xin lỗi.”
Giọng nói của cậu nhỏ nhẹ, vì nhiệt độ cao nên hơi khàn, nghe vừa dịu dàng vừa nũng nịu.
Con ngươi thâm thúy của Norman hơi sầm xuống, hắn âm trầm hỏi: “Tiểu Ngân dạy cậu thế nào?”
An Cẩn không dám nhìn hắn, hoảng sợ kiếm cớ: “Tôi cứ ngâm mình trong nước suốt sẽ ổn.” Cậu nhịn xuống thôi thúc muốn cọ vào người Norman, “Anh ra ngoài đi!”
Norman cũng không dám nán lại lâu nữa, thế nhưng vẫn không yên tâm: “Cậu thực sự không sao chứ?”
An Cẩn gật đầu, khẩn thiết nói: “Ừm, anh mau ra ngoài.”
Norman quay người xuống nước, bơi lên bờ rồi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, hắn căn dặn người máy phải giám sát các số liệu của người cá nhỏ mọi lúc, nếu có khác thường thì kịp thời báo cáo ngay.
Lúc hắn vừa ra ngoài, An Cẩn vội vã trở mình, không kiểm soát được mà cọ xát, sau đó lại vội vàng ngừng lại.
Nghĩ đến những điều Tiểu Ngân đã nói, cậu cắn đầu lưỡi, giữ lý trí đi tới nhà vệ sinh, đóng cửa lại, hít sâu một hơi rồi cởi váy người cá ra.
Lớp vảy trên đuôi đã sẫm màu hơn nhiều, màu lam nhạt nửa trong suốt.
An Cẩn vừa nhìn đã thấy sự thay đổi của cơ thể, cậu hít sâu, nhắm mắt lại duỗi tay phải ra.
Thế nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn không giảm bớt, đầu óc cậu lại một lần nữa bị cơn nóng làm cho mụ mị, tay trái không chịu khống chế vươn ra phía sau.
Xúc cảm ướŧ áŧ truyền đến đầu ngón tay, cậu chợt hoàn hồn thu tay về, toàn thân đều toát ra hơi nóng.
Cậu không dám nhìn thẳng vào tay mình nữa!
Cậu nắm chặt tay trái chống xuống sàn nhà, nhắm chặt mắt lại, khi cơ thể đang căng cứng đột nhiên thả lỏng, toàn thân cậu như nhũn ra, ngã xuống mặt đất.
Đợi khi hòa hoãn lại, cậu mở mắt, chống khuỷu tay muốn đứng dậy, lúc liếc nhìn xuống đuôi thì hai mắt trợn tròn.
Đuôi của cậu, biến thành đôi chân rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Thần: Cậu đừng hiểu lầm!
An An: Ừa, tôi không hiểu lầm.