Ngàn Năm Say

Chương 25: Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn ngậm miệng

Sau một cuộc giới thiệu đầy kỳ quặc, Phi Hoan từ từ bước về trước, Quỳnh An bị ép phải đi theo ả, nhưng không còn cách nào khác, cô còn muốn sống.

Chẳng biết từ đâu, một con chim sẻ nhỏ bay đến, đậu trên một cành cây, tò mò nhìn hai người kia. Rồi dường như sau khi đã lấy đủ can đảm, nó bay về trước, đáp thân mình lên đầu Quỳnh An.

"Á!" Quỳnh An hét lên, cô vội xua tay, muốn đuổi nó đi, lỡ như con chim này phóng uế trên đầu thì chết. Thế nhưng con sẻ nhỏ lại vô cùng thông minh, nó hết né đông đến né tây, Quỳnh An có làm gì cũng không đuổi đi được.

Phi Hoan nghe thấy tiếng ồn ào phía sau mình nên quay đầu, trước mặt ả giờ đây là cảnh tượng một môn đồ của Nhất Kiếm đảo, môn phái vốn được xem là tiên nhân, thanh thoát hơn người đang vật lộn với một con chim nhỏ trên đầu mình.

"Khụ..." Phi Hoan bật cười. Ả vươn tay về trước, trong phút chốc, một luồng yêu lực màu xám xanh vụt tới con sẻ nọ, hoặc muốn đuổi nó đi, hoặc muốn bóp chết nó trong tay mình.

Thế nhưng chẳng biết là may mắn hay xui xẻo, Quỳnh An ngồi thụp xuống ôm đầu, mà con sẻ nọ cũng chậm rãi tách ra, đậu trên vai nàng.

"Cô định gϊếŧ tôi hả?" Quỳnh An gào lên.

"Không, định giúp ngươi." Phi Hoan chậm rãi đáp.

"Yêu lực cỡ đó chém bay đầu tôi còn được!"

"Không còn đầu thì chim sẽ không đậu trên người ngươi nữa."

"..."

Con sẻ nọ nghiêng đầu, tò mò nhìn cả hai, như thể không biết rằng mình xém mất mạng. Phi Hoan dường như không muốn chấp nhặt với cả hai, quay đầu tiếp tục đi.

"Trời không còn sớm, nếu ngươi dẫn đường nhanh, ta sẽ tha cho ngươi."

"Dạ được thưa ngài." Quỳnh An cười trừ, sau đó vội vàng cùng con chim sẻ trên vai đi về trước.

Đi được một lát, Quỳnh An tò mò quay đầu về sau.

"Mà tại sao cô lại muốn tìm đến nhà của thiên nữ vậy?"

Phi Hoan bước theo sau cô, sắc xanh lam trong mắt như sáng lên, rồi lại chậm rãi tối sầm, sau đó nhanh như chớp phục hồi như bình thường.

"Vì có quà muốn tặng nàng."

Quỳnh An nghe xong thì tai vểnh lên, cô cười hì hì ghé sát vào bên cạnh ả, hỏi:

"Cô với Thiên nữ đó thân lắm hở?"

Lần đầu tiên có người hỏi về quan hệ của mình với người kia, Phi Hoan tất nhiên không thể không vui, đám thuộc hạ ở Địa Ngục giáo vốn đã biết cựu giáo chủ chính là chủ mẫu của ả thì cũng không lấy làm đặc biệt mà ca ngợi nữa. Chúng còn biểu hiện như thể "Cựu giáo chủ là mẹ ngài, người ấy đối tốt với ngài là lẽ đương nhiên."

Hay tệ hơn là: "Thuộc hạ có thấy Xích Nguyệt hộ pháp được cựu giáo chủ tặng một viên bảo thạch rất to, ngài là con gái của người, chắc hẳn quà còn lớn hơn nữa đúng không?"

Mà khốn kiếp ở đây là chủ mẫu lại chẳng hề tặng cho Phi Hoan cái gì hết!

Mỗi lần ả khoe khoang quan hệ của mình, thì bọn chúng cũng liền khoe khoang ngược lại, đám thuộc hạ đã thế, mà bốn hộ pháp cũng chẳng khác biệt gì.

"Đó không phải là mối quan hệ mà ngươi có thể hiểu được." Phi Hoan khẽ nói.

Xì! Quỳnh An khinh thường ở trong đầu. Chẳng lẽ Thiên nữ là ông cố nội bà cố ngoại của cô sao? Mắc gì không hiểu được?

"Ta với nàng chẳng những thân thiết, mà còn có thể xem như ruột thịt." Ả nói, ánh nhìn trong phút chốc trở nên ngơ ngẩn, hệt như không đành lòng. Nhưng cũng không mất bao lâu, Phi Hoan đã quay ngược lại hỏi.

"Theo ta biết thì giờ này bọn người Nhất Kiếm đảo các ngươi không tập võ thì cũng xếp thuốc mà nhỉ?"

Quỳnh An nghe Phi Hoan nói xong thì rợn da gà, cô vô thức né ả xa ra một chút.

"Ờm... Cô có vẻ biết rõ chỗ tụi tôi ha..."

"À... Ta còn biết các ngươi sau khi luyện võ xong sẽ nghỉ trưa, rồi tùy theo trưởng lão sắp xếp mà đi làm nhiệm vụ kiếm tiền, hoặc là làm mấy việc vặt trong bếp." Phi Hoan nói xong thì mỉm cười, ả quay sang phía Quỳnh An. "Không sai chứ?"

Gián điệp của Địa Ngục giáo có thể có mặt ở bất cứ đâu, bất kì môn phái nào, thậm chí cả triều đình.

Thời gian trước, khi vừa trở thành giáo chủ đương nhiệm, Phi Hoan luôn phải xử lý một lượng lớn tin tình báo được gửi về từ bất cứ đâu, bất cứ cách nào. Từ chim bồ câu, đến các linh khí, hoặc thiên lý truyền âm, hoặc dị tượng. Chẳng biết ai là người phát minh ra nữa. Nhất Kiếm đảo tuy trước giờ nhàm chán, nhưng dĩ nhiên không chỉ có mấy thứ vụn vặt mà đã kể, chỉ là muốn dọa đám vô danh tiểu tốt như Quỳnh An, không cần lấy mấy thứ cơ mật ra làm gì, có khi cô ta cũng chẳng biết được.

Ngược lại, Quỳnh An đang sợ muốn phát sốt lên.

Được rồi Quỳnh An, bình tĩnh. Cô tự trấn an mình, nghe bảo là do lãnh thổ của yêu giới ngày càng mở rộng, nên Nhất Kiếm đảo cũng từng ký qua một vài hiệp ước hòa bình, hay hợp tác gì đó, có thể ả cũng chỉ là một yêu nhân nào đó từng đến Nhất Kiếm đảo mà thôi.

Quỳnh An thấm mệt lau mồ hôi trên trán, cô ngẩng đầu nhìn trời, nhẩm tính, má ơi, tính tới giờ cũng khoảng ba giờ chiều rồi, đi một mạch hơn hai tiếng đồng hồ.

Muốn gϊếŧ người đúng không?

"Ngươi đi xa đến tận nơi này rồi, không sợ gặp người của Địa Ngục giáo sao?" Phi Hoan chợt hỏi.

Sao đến tận đây rồi mới hỏi vậy? Quỳnh An thầm nghĩ, nhưng cũng không dám nói thẳng ra, cô gượng cười.

"Sợ thì dĩ nhiên là sợ, nhưng mà tôi không thể để cô đi một mình được." Tôi sợ tôi mà bỏ mặc cô thì cô đã gϊếŧ tôi trước khi tôi kịp gặp người của Địa Ngục giáo rồi. Quỳnh An bổ sung trong lòng.

"Ồ, hóa ra là vậy." Phi Hoan gật gù. "Vậy nếu ta nói mình là người của Địa Ngục giáo thì sao?"

"Trời, cô khéo đùa ghê."

Đùa đúng không? Đùa đi, làm ơn là đùa đi. Đùa đi, đùa đi, đùa đi mà.

"Đúng rồi, ta đúng thật không phải người của Địa Ngục giáo." Phi Hoan nói tiếp.

Quỳnh An chậm rãi thở phào, cô cố nén sợ hãi giả vờ cầm cành cây khô vụt mấy chiếc lá trên cao. Cảm thấy đối phương có chút im lặng, Quỳnh An chậm rãi lên tiếng.

"Ờ thì... Tôi nghĩ là, người của Địa Ngục giáo chưa chắc đã xấu."

Phi Hoan ngẩng đầu lên, đôi mắt lam tối sầm lại, cất giọng hỏi:

"Ngươi biết gì về Địa Ngục giáo?"

"Tôi có biết gì đâu." Quỳnh An nhún vai. "Tôi nào phải nhân vật to lớn quan trọng gì. Chỉ là, ừm, tôi vẫn như cũ nghĩ là người của Địa Ngục giáo chưa chắc đã xấu, và ngược lại, người của Nhất Kiếm đảo chưa chắc đã là người tốt."

Phi Hoan đứng lại, ả nhìn sâu vào đôi mắt nâu sáng của Quỳnh An, như thể đang cố gắng moi ra từ đó từng manh mối báo hiệu sự giả dối.

Nhưng không có, Quỳnh An vẫn đang nói, hệt như chẳng giấu giếm điều gì.

"Thế giới này không chỉ có chính và tà, cũng không nên chỉ có chính và tà. Như thế thì quá rạch ròi và nhàm chán. Mỗi người có một màu sắc khác nhau, những lý tưởng khác nhau. Chỉ vì vô tình đối nghịch mà sinh ra chính tà đấy thôi."

"Có thể với Nhất Kiếm đảo, Địa Ngục giáo là tà phái, nhưng có khi với Địa Ngục giáo, Nhất kiếm đảo cũng không phải chính phái thì sao?"

Quỳnh An nói như thế từ những nhận định chủ quan của cô. Nhưng phải công nhận rằng Nhất Kiếm đảo rất giỏi tạo dựng danh tiếng. Và Quỳnh An chẳng sống trong lịch sử, cô làm sau biết trong quá khứ, Nhất Kiếm đảo đã làm bao nhiêu điều để có được cái danh chính phái này chứ.

Phi Hoan đặt giỏ trái cây xuống đất, ả cúi người, nhẹ nhàng dùng vải phủ lên, như thể sợ bụi bẩn bám vào.

"Lúc nãy ta bảo mình không phải là người của Địa Ngục giáo thật sự không sai."

"Bởi vì..." Phi Hoan đứng dậy, sắc lam trong đôi mắt như tỏa sáng lên. Con chim sẻ như thể nhận ra điều không ổn, cũng lập tức vỗ cánh bay đi, biến mất trên những ngọn cây.

"Ta là chủ nhân của Địa Ngục giáo."

Trong nháy mắt, Quỳnh An biến mất ngay trước mặt ả. Phi Hoan tặc lưỡi, chậm rãi gọi ra pháp khí phi hành, nó có hình dạng của một chiếc lông vũ ngũ sắc. Ả ngồi lên nó, từ từ đuổi theo Quỳnh An.

Không ổn một chút nào!

Quỳnh An cưỡi trên phi kiếm khóc không ra nước mắt. Cô chẳng quan tâm Phi Hoan nói thật hay đùa nữa rồi, bởi vì dù thật giả ra sao thì Quỳnh An cũng đánh không có lại.

Trong đầu cô lúc này chỉ văng vẳng một câu hỏi là "thế quái nào mà đi ngủ trưa thôi cũng gặp quái khủng vậy?"

"Ngươi không thoát được đâu." Phi Hoan không mất quá nhiều thời gian đã theo kịp. Ả mỉm cười, cố tình nói thật to cho Quỳnh An nghe thấy.

Được rồi, cô hít sâu một hơi. Chết thì chết, dù sao cũng chết một lần rồi còn đâu.

Quỳnh An bất chợt xoay phi kiếm lại, linh lực trên tay tụ thành một cơn lốc nhỏ, cô lao về phía Phi Hoan. Thế nhưng chưa kịp tấn công thì tay đã bị bắt lấy, đè xuống chiếc lông vũ. Chỉ trong nháy mắt, linh lực của cô bị rút cạn, còn phi kiếm thì rơi xuống mặt đất.

"Làm ơn... đừng gϊếŧ tôi... tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn..." Quỳnh An nắm lấy bàn tay đang siết cổ mình, liều mạng van xin.

"Ngươi cho ta được cái gì, thân thể của ngươi?" Phi Hoan hỏi lại.

"Ờ... Cái này thì không, điên hả? Tôi nhát chết chứ không có dễ dãi." Cô vừa nói vừa giãy giụa một chút, nhưng bất lực.

Phi Hoan nhướng mày, chà, vẫn mạnh miệng, ít nhất không giống những loại người kia. Ả đã gặp nhiều kẻ tự xưng là chính phái của Nhất Kiếm đảo, dưới sự dạy dỗ của Trịnh Nhất chân nhân mà trảm yêu trừ ma, không bao giờ khuất phục. Ấy vậy, khi đối mặt với cái gọi là kẻ mạnh thực sự, thì cũng phải quỳ xuống mà thôi.

Nhưng Tôn Quỳnh An này không như vậy, cô ta, ừm... Hơi ngu ngốc.

"Nhất Kiếm đảo các ngươi dạy học trò lối đánh thiển cận như vậy sao?" Phi Hoan không nhịn được cất tiếng hỏi. Nhớ hồi ả mới tu luyện đã phải đánh nhau với Xích Ảnh, còn chủ mẫu lại ở bên cạnh quan sát, chỉ cần lối đánh có sai sót gì, lập tức bị phạt đứng trên cây trúc thêm một chén trà. Bị phạt quá nhiều khiến Phi Hoan bị ám ảnh, nay nhìn thấy lối đánh ngu ngốc của Quỳnh An thì càng không chịu nổi.

"Tại tôi không biết tung chưởng chứ bộ! Mấy người biết gì mà nói hả?" Quỳnh An bị chê là thiển cận thì nổi quạu ngay, cô quát lên. Ai ngờ người kia chẳng những không tức giận mà còn nằm lăn ra trên pháp khí ôm bụng cười.

"Ngươi biết ngự kiếm phi hành mà không biết tung chưởng hả?"

"Tại cái này tiện, còn tôi không có ý định đi đánh nhau thì học tung chưởng làm gì cho stress chứ?"

"Xì trét?" Phi Hoan không hiểu hỏi lại.

"Ý tôi là mệt đó." Quỳnh An bối rối giải thích.

"Được rồi, Tôn Quỳnh An."

Phi Hoan ngồi thẳng dậy, mái tóc dài có phần hơi rối loạn, ả nâng ngón tay lên, linh lực màu xanh sẫm bao quanh người gợi cho Quỳnh An một cảm giác thanh mát khó tả. Cô cứ tưởng người của Địa Ngục giáo thì phải đầy tà khí chứ?

"Ta sẽ hạ một chú thuật lên ngươi, ngươi sẽ không thể nói với bất cứ ai về việc hôm nay. Và ngày mai, ngươi phải tự mình đi đến Địa Ngục giáo, nếu không thì..."

"Nếu không thì...?" Quỳnh An rụt rè hỏi lại.

"Đầu ngươi sẽ nổ tung." Phi Hoan mỉm cười đầy ẩn ý, ả đặt ngón tay lên trán của cô.

Đến tận khi trở về Nhất Kiếm đảo, Quỳnh An vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô ôm lấy cổ mình, sau đó gặp An Chánh thì lại ôm ông quay vòng vòng thêm mấy cái.

"Con sống rồi thầy ơi, con sống rồi."

Kết quả là ngoài bị An Chánh đánh vào đầu, còn bị đá ra khỏi phòng. Tuy nhiên, ông vẫn không quên ném cho Quỳnh An mấy cái bánh bao để cô ăn tối.

Quỳnh An ngồi bên gốc cây, vui rồi lại buồn. Cứ nghĩ đến việc ngày mai phải lết xác vào nghĩa địa thì cô lại muốn lấy khăn lau nước mắt. Nhưng hôm nay yêu nhân kia đã tha cho cô rồi, chắc gì mai sẽ gϊếŧ cô chứ, nếu gϊếŧ thì đã làm từ lúc nãy rồi.

Quỳnh An gặm cái bánh bao nhân đậu trong miệng, vừa nhai vừa nghĩ, chẳng để ý đến một người đang từ phía xa đi đến, hắn chìa tay, đưa thêm cho cô một cái bánh bao nữa.

"Sao em về trễ vậy? Tôi cứ tưởng em đi hái thêm linh thảo, hóa ra là trốn đi chơi không thèm rủ."

Quỳnh An ngẩng đầu nhận lấy bánh bao thì mới nhận ra người tới là Khang Hưng, có thể xem hắn là đàn anh đứng đầu của Nhất Kiếm đảo, vì sư phụ của hắn là Trịnh Nhất chân nhân. Lạ một cái là hắn cứ suốt ngày bám theo cô.

"Tôi bị lạc đường."

Khang Hưng như thể đã quen với kiểu ăn nói trống không của Quỳnh An. Hắn ngồi xuống bên cạnh, tay xòe ra một cây quạt, ân cần quạt mát cho cô.

"Có gặp được gì vui không?"

"Lạc đường xém chút không về được thì có gì mà vui hả ông?" Quỳnh An càu nhàu, bởi vì cái chú thuật của yêu nhân kia, cô chẳng thể nói với bất cứ ai về việc mình bị hành cho chết lên chết xuống cả. Thế nên ngoài lạc đường thì cô biết nói gì bây giờ.

Thôi thì cứ chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn ngậm miệng vậy.

"Hôm nay Quỳnh An đã vất vả rồi, tôi cho em thêm một cái bánh bao nhé?" Khang Hưng phất tay, như làm ảo thuật mà biến ra một cái bánh bao nữa. Quỳnh An ngơ ngác nhìn bánh bao, rồi lại quay sang nhìn hắn, đúng là người tốt thì nhìn sao cũng thấy đẹp trai ha.

"Rốt cuộc anh có bao nhiêu cái bánh bao hả? Mau giao ra đây!"

"Đây đây, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

_________________________________

"Chạy nhanh lên." Một người đàn ông nắm lấy tay vợ mình, trên lưng còn cõng theo con trai, vợ của hắn ôm một túi bánh bao, trong lúc gấp gáp vô tình làm rơi xuống mặt đất. Lương thực lúc này vô cùng khan hiếm, người vợ muốn cúi xuống nhặt lấy, nhưng hắn lập tức cản lại.

"Đồ ăn sau này còn tìm lại được, nhưng mạng sống thì không! Mau chạy đi."

Ngay khi đôi vợ chồng nọ vừa đi khuất, một bé gái lén lút đi ra từ trong con hẻm nhỏ, nó chạy nhanh tới cái bánh bao bị rơi đó, nhặt lên rồi nhét vào người. Sau đó chạy ngược về hẻm nhỏ. Sau khi đã núp vào một góc kín đáo, bé gái mới dám lấy ra cái bánh bao dính đầy đất cát kia. Nó cố gắng phủi sạch bụi bẩn trên bánh bao, nhưng có lẽ do tay nó cũng bẩn, phủi cách mấy cũng không sạch. Bé gái nhỏ biết mình cố gắng cũng vô ích thì không phủi nữa, trực tiếp nhét hết vào miệng.

Năm 153, nhà Hán vừa thành lập, chưa kịp ăn mừng thì nạn đói đã xảy ra, dân chạy nạn từ khắp nơi tản đến, bọn chúng không điều gì không làm, chúng cướp lương thực, thậm chí gϊếŧ người để tranh giành thức ăn. Bé gái từ khi sinh ra đã không có cha mẹ, nó chỉ biết từ khi có ký ức thì đã cùng bọn nhóc mồ côi khác tranh giành đồ ăn rồi. Sau này nó thông minh hơn một chút, biết giúp đỡ mấy người bán hàng ở chợ thì cũng không đến nỗi chịu đói, chịu khát.

Dĩ nhiên là cho đến khi nạn đói xảy đến. Người ta đến bản thân còn chưa no được, làm gì dư giả đồ ăn cho nó chứ. Bé gái đói đến mức phải ăn cả ngọn cỏ, vỏ cây, có lần nó nhìn thấy một đám dân tị nạn ăn trộm một con bò của nhà nọ để gϊếŧ thịt thì làm rơi ra một vài miếng thịt vụn còn đỏ máu. Bé gái biết mình nếu còn không ăn thì sẽ chết ở ven đường, nó không muốn chết. Bé gái vừa nghĩ vừa liều mạng nhặt mấy miếng thịt vụn đó rồi cho vào miệng ngay vì sợ sẽ lại bị cướp lấy.

Vị của máu tươi lan tràn khắp cổ họng, tanh tưởi đến mức làm nó muốn nôn ra, nhưng bây giờ đồ ăn không có, làm sao nó dám nôn cho được. Bé gái dùng sức bịt miệng mình lại, dù cho khó chịu đến mức ứa nước mắt thì cũng cố nuốt xuống miếng thịt vụn tanh tưởi.

Nhưng đói chẳng phải mối lo duy nhất của nó. Nhà Hán dường như phải tội với trời, chẳng những gặp nạn đói mà còn đối diện với bão lũ. Mới ăn xong một cái bánh bao thì trời đã mưa như thác đổ, bé gái nghĩ cũng không kịp nghĩ, chỉ biết tìm một chỗ khô ráo mà trốn vào.

Nhưng không ngờ lúc này lại có người tiến vào hẻm nhỏ, cô gái đó mặc y phục đỏ rực, cực kì không phù hợp với vẻ hoang tàn nơi đây, đôi mắt nàng bị bịt kín bởi một dải băng trắng, nhìn qua có vẻ là một người mù, nhưng bước chân lại vô cùng vững vàng. Nàng ta cầm một chiếc quạt bằng ngọc bên tay phải, còn bên tay trái lại cầm theo một cái ô. Bé gái không biết người kia muốn làm gì, nó thấy nàng càng đến gần thì càng sợ, muốn chui vào góc tường để trốn, nhưng cô gái kia không hề làm hại nàng, mà chỉ dùng ô che đi những hạt mưa đang nặng nề trút xuống.

"Muốn sống không?" Nàng ta bất ngờ lên tiếng hỏi, bé gái sửng sốt ngẩng đầu lên, sau khi hiểu ra liền vội vã gật đầu.

"Vào thời Nam Bắc phân chia, chiến tranh hoành hành, nhiều người vì muốn sống đến cả thịt đồng loại của mình đều ăn cả." Nàng ta chậm chạp kể, giọng nói hệt như phủ một làn sương mỏng, không nghe ra xúc cảm vui buồn.

"Còn...?"

Nàng nói nửa chừng thì dừng lại, bé gái lúc này hiểu ra người này đang hỏi mình, nó chẳng biết mình lấy sức từ đâu, lớn giọng đáp.

"Em sẽ ăn! Chỉ cần được sống tiếp, việc gì em cũng làm!"

Cô gái nọ "ồ" lên một tiếng rồi đứng dậy, quay người đi ra bên ngoài, bé gái ngơ ngác nhìn theo. Nàng đi đến bên ngoài rồi mới quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng hỏi.

"Không theo sao?"

Bé gái nghe nói vậy thì ba chân bốn cẳng đuổi theo, thở cũng không kịp thở mà gấp gáp hỏi.

"Ân nhân, e... Em phải gọi người là gì?"

Cô gái nọ cũng không dừng lại, một mực tiến về phía trước, nhưng vẫn chậm rãi nói với nó.

"Ta không quan tâm xưng hô. Cảm thấy biết ơn ta thì gọi là ân nhân, căm ghét ta thì gọi là ác nhân. Thích gì thì gọi nấy."

Bé gái đưa tay nắm chặt lấy vạt áo đỏ rực của nàng. Nó biết rất nhiều đứa nhỏ mồ côi sau khi được nhận nuôi thì gọi người kia là cha mẹ. Nhưng người này thì khác, bé gái cảm giác nàng rất cao quý, như thể thiên nữ giáng trần vậy, vì vậy nó cũng không nghĩ nhiều mà nói ra hai từ: "Chủ mẫu..."

Cô gái nọ vì cách gọi của nó mà dừng chân lại, mưa vẫn còn đang thi nhau trút xuống không ngừng, nàng nghiêng ô che đi những hạt mưa đã làm ướt một phần vai của bé gái, sau đó lại cầm quạt gõ lên trán của nó. Lời nàng nói lúc đó rõ ràng là chê nó không biết ý tứ, nhưng chẳng hiểu sao bé gái lại thấy nàng nở nụ cười.

"Nói năng lung tung."

[ Hồi ức của Phi Hoan ]