Hắn tính tình ôn hòa khiêm tốn cùng tu sĩ trong nhà bồi dưỡng quan hệ đều rất tốt, thiếu chủ trở về bị vây quanh mời đi luận bàn một phen.
Trên võ trường, một hán tử thân thể cơ bắp vững chắc nhưng mặc một thân áo bào trắng nho nhã đang đối chiến với Bạch Ngọc. Thân hình hắn cao lớn lại nặng, một thanh cự kiếm vung xuống tựa như bổ sơn khiến võ đài run rẩy chấn động, khói bụi cuồn cuộn.
Bạch Ngọc một thân áo bạch trà ôn nhã, thân dài đứng thẳng, đao đến trực tiếp chắn ngang không hề yếu thế. Hai người ngươi tới ta lui, kiếm quang lóe lên. Tu sĩ bên cạnh tất cả đều đang hò hét cổ vũ. Giang Lâm Vụ cũng ở bên cẩn thận quan sát xem hắn có tiến bộ hay không.
Sau một hồi đọ sức, thời gian đã điểm nhưng hai người đều không phân thắng bại.
Hán tử kiếm tu Kim Đan sơ kỳ danh tên gọi Hoắc Chẩn, hắn thưởng thức vỗ vai Bạch Ngọc, "Thiếu chủ tu vi tốt nha! Tuổi còn trẻ đã ngang bằng với ta. Giáo tập của Lâm Vụ tiên tôn này thật sự là danh bất hư truyền!”
Bạch Ngọc mỉm cười chắp tay, “Hoắc thúc vẫn uy mãnh như trước, kiếm pháp siêu nhiên, Bạch Ngọc tự thẹn không bằng. Tiên tôn, tự nhiên dạy rất tốt.”
Hoắc Chẩn cười ha ha cảm khái nói, "Thời gian trôi qua thật nhanh! Cảm giác không lâu trước đây thiếu chủ còn là một tên nhóc học đi, kiên trì một mình đi Huyền Kiếm tông cũng mới chỉ là thiếu niên. Lúc này mới chỉ có vài năm, dáng người đều cao hơn ta." Nói xong hạ thấp thanh âm "còn mang về một vị cô nương, ha ha tên nhóc giỏi lắm! -
Tu sĩ đều tai thông mắt sáng, nghe được thế một đám người đứng dậy dỗ dành, kêu mời uống rượu.
Bạch Ngọc liếc mắt nhìn Giang Lâm Vụ ở trong đình cách đó không xa không nhịn được nhếch môi, "Rượu có thể uống, nhưng các vị thúc huynh cũng đừng trêu ghẹo Bạch Ngọc nữa.”
Nam nhân tụ tập cùng một chỗ náo nhiệt uống rượu khó tránh khỏi sẽ nói một hai câu không nghiêm túc, uống nhiều trời nóng còn có thể cởϊ qυầи áo.
Bạch Ngọc không muốn Giang Lâm Vụ nghe được liền ôm người muốn đưa người về trước.
Giang Lâm Vụ vui vẻ đến mức Bạch Ngọc không muốn dính người, đẩy hắn ra bảo hắn uống rượu, "Lâu lắm ngươi mới trở về, mọi người đương nhiên là muốn tụ tập. Ngươi không cần đưa ta về, tự ta đi xem các tiểu cô nương thêu hà bao là được rồi.”
Giang Lâm Vụ thích nhìn đám nha hoàn kia làm chút nữ hồng, thấy các nàng thêu ra các loại hình thù. Nàng hiền hòa, có thể cùng nha hoàn bị nàng nhìn thấy mặt đỏ mặt cũng có thể tán gẫu thoải mái, nàng thích nghe các nàng nói cái gì thư sinh cùng yêu tinh truyện tình ái.”
Các tiểu cô nương sau khi biết tính tình nàng tốt liền lớn lên gan hỏi nàng cùng thiếu chủ nhà các nàng ở Vụ Ẩn cung.
Ánh mắt chờ mong nhiệt tình của những tiểu cô nương kia làm cho Giang Lâm Vụ có cảm giác ngượng ngùng, nàng có thể nói chuyện lúc trước mỗi ngày cô đều phạt thiếu chủ nhà bọn họ sao?
Nàng chọn chút chuyện hàng ngày không đau không ngứa nói, tiểu cô nương đều cẩn thận lắng nghe, cả đám che miệng nhỏ cười so với nghe được truyện tình ái còn cao hứng hơn, vẻ mặt còn thẹn thùng hơn.
Lúc Bạch Ngọc tiến vào, một đám người lập tức thức thời đều làm chim thú tán loạn, còn lại không gian hai người Giang Lâm Vụ cùng Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc đi tới cúi người ôm lấy Giang Lâm Vụ ôn nhu nói, "Tiên tôn, trong nhà đột nhiên có chuyện quan trọng cần ta tự mình đi một chuyến, có thể sẽ đi năm ngày. Tiên tôn ở nhà thật tốt, có việc tìm mẫu thân, không nên chạy loạn không nên tự tiện hành động chờ ta trở về.”
Giang Lâm Vụ rúc vào lòng anh ừ ừ trả lời, “Được. Không phải chuyện nguy hiểm, đúng không?”
Bạch Ngọc cười khẽ vuốt mái tóc đen của Giang Lâm Vụ: "Không phải, tiên tôn không cần lo lắng, chỉ là cần người có tiếng nói ở Bạch gia đều có thể đi một chuyến. Nơi đó phức tạp cho nên không tiện đưa tiên tôn đi. "
“Không nguy hiểm là được. Ta không sao đâu, ta sẽ ăn uống đầy đủ. Ngươi nhớ chú ý an toàn.”