Hề Hồng mím môi, sau đó dẫn một đám cung nữ rời đi.
“Cũng chỉ là do con vợ lẽ sinh thôi, thật sự coi mình là Trình thiếu gia hay sao!” Bên ngoài nhẹ nhàng truyền tới giọng nói khinh thường.
“Được rồi, hiện tại hơn một nửa mạng sống của Tống Quốc chúng ta đều nằm trên tay Trấn Quốc tướng quân phủ, vậy nên Thái Tử không thể coi khinh hắn”. Có người vội vàng trấn an một câu.
Phượng Trường Minh nghe thấy lời này thì hơi cau mày, sắc mặt hơi xấu hổ.
“Bôi đi? Nếu huynh không bôi thì để ta tự làm”. Trình Huyền Minh thì cứ như không nghe được lời nói vừa rồi, bĩu môi đứng đợi nửa ngày.
“Lòng dạ đệ rộng lớn thật”. Có lúc Phượng Trường Minh cảm thấy lá gan Trình Huyền Minh vừa lớn lại không sợ chết, rõ ràng là một đứa con vợ lẽ bị đưa vào trong cung làm thư đồng đọc sách của hắn, nhưng lại chẳng sợ bất kì ai cả.
“Ta chính là Trình Huyền Minh, không giống như đám đàn bà thích khóc lóc cả ngày kia” Trình Huyền Minh đắc ý kiêu ngạo khoa tay múa chân một chút.
“Được rồi, đệ mới bao lớn chứ”. Năm nay Phượng Trường Minh tròn 18 tuổi, nhưng mà Trình Huyền Minh mới chỉ 14 tuổi mà thôi.
“Vậy thì sao chứ? Nếu như đặt ở nước khác thì thiếu gia ta đã có thể cưới vợ sinh con rồi đấy”. Trình Huyền Minh vẫy vẫy tay, đưa mặt tới cho Phượng Trường Minh bôi thuốc.
Phượng Trường Minh thấy bộ dáng của Trình Huyền Minh không hề giống người của Trấn Quốc tướng quân phủ, ngược lại cực kỳ kiêu ngạo tuấn lãng, cặp lông mày đen dày, sống mũi cao thẳng, hai mắt lớn lại có thần, trên môi treo một nụ cười tỏ vẻ lão tử là lớn nhất thiên hạ này.
“Mới chỉ 14 tuổi đã phong thần tuấn lãng như thế, không biết tương lai sẽ mê hoặc được bao nhiêu tiểu cô nương đây”. Phượng Trường Minh mỉm cười nói.
“Huynh cũng rất tuấn tú mà, eo ra eo, mông ra mông”. Trình Huyền Minh cười vỗ vỗ eo Phượng Trường Minh.
“Ta không được, công phu của ta quá nông cạn, ngay cả đệ cũng không đánh lại được”. Trong mắt Phượng Trường Minh có chút thất bại, từ nhỏ y đã thông tuệ hơn người, tính cách lại tốt, nếu không phải sinh ra trong giai đoạn này thì rất có xu thế sẽ trở thành một vị minh quân hiền đức.
“Ta cực kỳ hâm mộ những người có võ công giỏi, có thể tung hoành sa trường, làm cho kẻ địch nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật!” Phượng Trường Minh nói tới câu cuối cùng thì trong mắt hiếm hoi hiện lên một tia sát ý.
“Giống như đại ca và nhị ca của ta? Giống như một ngọn núi, ăn cơm thì ăn cả một thùng, ngủ cũng đánh rắm và còn ngáy ngủ?” Trình Huyền Minh cười nói.
“Cực kỳ hâm mộ, đáng tiếc ta học võ chung với bọn họ nhưng chưa tới nửa năm đã bị đại ca với nhị ca của đệ bỏ xa”. Phượng Trường Minh cười lắc lắc đầu.
“Huynh cũng có chỗ giỏi của riêng mình mà, không đúng, vốn dĩ huynh đã rất giỏi rồi”. Trình Huyền Minh cười dựa tới, nắn bóp eo của Phượng Trường Minh, rắn chắc có lực, hiển nhiên là không hề từ bỏ việc luyện võ.
“Bọn họ không cho ta dùng đao và thương nên ta chỉ có thể trộm luyện tập bộ quyền pháp mà lúc trước cha đệ dạy cho ta”. Phượng Trường Minh biết là chắc chắn Trình Huyền Minh cũng đã luyện bộ quyền đó rồi, cho nên liền có chút ngượng ngùng thừa nhận.
“Có muốn ta dạy cho huynh hay không?” Trình Huyền Minh sờ thấy thoải mái liền tiếp tục sờ dọc xuống dưới.
Phượng Trường Minh nhìn có vẻ gầy, nhưng mà dáng người lại không tệ chút nào, hắn cho rằng Trình Huyền Minh đang kiểm tra căn cốt của mình nên liền dang rộng tay ra cho Trình Huyền Minh sờ thỏa thích.
Trình Huyền Minh đã bắt đầu phát triển, tuy rằng hiện tại thấp hơn Phượng Trường Minh gần một nửa cái đầu, nhưng mà đứng như vậy dùng cả người áp tới thì cũng rất có bộ dáng nam nhân.