Cuối cùng Thịnh Chiêu cũng chịu im lặng một lát.
Hình Ứng Chúc liếc cậu một cái, bực mình hỏi: “Sao rồi, thời gian kiểm tra vấn đáp của cậu kết thúc chưa?”
“Kết thúc rồi.” Thịnh Chiêu nói.
Thịnh Chiêu vẫn nằm ngửa trên bờ như ban nãy, tay chân cậu như nhũn hết cả ra, đứng cũng không đứng nổi nên cậu cũng chẳng muốn tự làm khó mình, cứ giữ tư thế nằm như vậy nhìn chăm chăm lên trời.
Nơi này đồng không mông quạnh, trông qua thì khá chắc đây là một khu đất bỏ hoang không người ở, nhìn sao cũng không thấy giống như đang ở Thượng Hải. Đầu óc Thịnh Chiêu bây giờ như máy tính bị ngập nước chập mạch, cậu cũng hiểu tình huống xảy ra mới rồi đã tiêu hao hết toàn bộ lý trí của cậu, chẳng còn hơi sức đâu mà suy nghĩ một chuyện bé cỏn con như là “đây là đâu tôi là ai” nữa.
Nơi này cách xa thành phố, thời tiết lại khá tốt. Những vì tinh tú điểm lấm tấm trên nền trời trở nên sáng ngời. Thịnh Chiêu mở to hai mắt, có cảm giác như trở về thời thơ bé, ngủ lại ở nhà ông bà dưới quê.
Tinh thần sau một khoảng thời gian căng thẳng kéo dài, một khi được yên tĩnh sẽ trở nên mệt mỏi hơn bình thường. Thịnh Chiêu có cảm giác đầu óc trống rỗng, không nghĩ ngợi được bất cứ một điều gì cả.
Cậu cứ nhìn mãi bầu trời đầy sao, toàn thân ướt sũng nằm trên đất, trông như một con chuột ướt mưa nhếch nhác.
Hình Ứng Chúc khá hơn cậu nhiều. Rõ ràng là cùng chui từ dưới nước lên, vậy mà từ đầu đến chân Hình Ứng Chúc chỉ có mỗi đuôi tóc là hơi ẩm ướt, còn lại nhìn thế nào cũng không tìm ra dù chỉ một chút xíu dáng vẻ chật vật. Hắn ngồi co một chân ở bên cạnh, cách Thịnh Chiêu không xa, mắt nhìn thẳng ra giữa mặt nước, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, lại là Thịnh Chiêu bất chợt lên tiếng.
“Ông chủ này.” Thịnh Chiêu đột nhiên nói.
Hình Ứng Chúc nghi ngờ ‘hửm’ một tiếng, ý bảo cậu nói tiếp.
“Đặc sản tôi mua tặng cho anh rơi mất rồi.” Thịnh Chiêu kể bằng giọng bình tĩnh. “Sáu trăm tệ lận đấy.”
Hình Ứng Chúc im lặng mất một thoáng mới bảo, “… Im đi.”
Thịnh Chiêu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lần này Hình Ứng Chúc nguôi giận rất nhanh. Hắn không quay đầu lại, nhưng vẫn lầm bầm hừ một tiếng.
“Cậu thì lại thánh mẫu quá đấy.” Hình Ứng Chúc nói.
“Anh dùng từ xoàng thế.” Thịnh Chiêu quen thói mỉa mai một câu, sau đó giải thích. “Thật ra cũng không phải. Chủ yếu là vì tôi không mong đợi gì ở họ cả, nên tự nhiên cũng chẳng có yêu cầu gì. Tôi không quan tâm họ, họ cũng đừng quản tôi, cứ khách khí với nhau mà sống thôi, một năm thấy mặt một hai lần là tốt rồi.”
Lúc mới đầu khi nghe cậu bắt đầu kể chuyện, Hình Ứng Chúc còn tưởng cậu đang càm ràm oán hận về bản thân mình. Nhưng nghe đến đây xong, hắn nhận ra tên nhóc không có tiền đồ này hóa ra nghĩ thoáng phết.
Có vẻ như cậu cũng chẳng quan trọng lắm về tình cảm giữa người với người và tình yêu, có thì tốt, không có thì thôi. Dường như cậu cũng không cho rằng tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là một chuyện dĩ nhiên phải thế, cho nên cũng chẳng oán hận vì mẹ không gần gũi với mình, cũng không cảm thấy bản thân lệ thuộc vào ai.
Nhưng cậu cũng không phải người vô tình. Cậu rất rạch ròi về chuyện tình cảm, và thật lòng mong Triệu Đồng sẽ có một cuộc sống tương lai tốt đẹp.
“Cậu trông thế mà…” Giọng Hình Ứng Chúc hơi kéo dài ra, lộ vẻ kinh ngạc hiếm hoi, “Cũng có tuệ căn* nhỉ?” (*tuệ căn: dùng để nói về khả năng lĩnh hội chân lý nhà Phật cao.)
“Là cái thứ gì cơ?” Thịnh Chiêu hỏi.
“Thôi bỏ đi, không có gì.” Hình Ứng Chúc nói.
Thịnh Chiêu chớp chớp mắt, sau đó lén lút nhìn Hình Ứng Chúc mấy lần. Tới bây giờ cậu vẫn chưa dám quang minh chính đại nhìn thẳng hắn, mà chỉ đành mượn hình phản chiếu dưới nước để nhìn.
Hình Ứng Chúc bị cậu dòm như bị ai dí mũi dao vào lưng, không nhịn được cau tít chân mày lại, đang muốn cảnh cáo cậu nên sống thành thật một chút thì nghe Thịnh Chiêu hắng giọng một tiếng, hỏi một cách chần chừ. “Ông chủ này… anh sống bao lâu rồi?”
Thịnh Chiêu hỏi xong, hình như cũng tự mình thấy có gì đó không ổn, vậy là đổi cách nói khác. “Ý tôi hỏi là, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Không nhớ rõ lắm,” Hình Ứng Chúc đáp. “Hình như cũng gần đến năm chữ số rồi.”
Thịnh Chiêu: “…”
Trước mắt Thịnh Chiêu tối sầm, một bụng đầy lời muốn nói cũng bị câu này của hắn làm cho chấn động bay vọt khỏi chín tầng mấy. Trong một khắc cậu có cảm giác mình bị giật điện, không muốn nói gì hết.
Cậu phát hiện ra mình còn quá “trẻ” theo đúng nghĩa đen —— Hình Ứng Chúc là một đại yêu quái mấy ngàn năm tuổi, chắc là chuyện gì lạ gì hắn cũng từng thấy qua hết rồi. Nói không chừng trong mắt hắn, người trẻ tuổi như cậu chỉ là một tờ giấy trắng tinh tươm. Cái kiểu chuyện ‘drama’ về đàn ông cặn bã chắc chắn không lọt nổi vào top 10 chuyện kì lạ của nhân loại mà Hình Ứng Chúc từng trải qua.
“Số tuổi của anh còn nhiều hơn cả tiền gửi ngân hàng của tôi nữa.” Thịnh Chiêu nói giọng khô khốc. “Vậy là anh thành tinh trước cả khi dựng nước nữa à?”
Nói xong, Thịnh Chiêu cũng muốn tự cắn đứt lưỡi mình nuốt xuống bụng luôn cho rồi. Đây là cái chủ đề trò chuyện quái gở gì vậy? Bị ép đi xem mắt còn không kì cục bằng.
Cậu che mặt, hận không thể đào một cái lỗ chôn mình ở đây luôn để đỡ phải nghĩ tới cuộc trò chuyện quái gở này mỗi đêm trước khi đi ngủ, rồi khiến bản thân xấu hổ tới mức mất ngủ luôn nửa đêm.
Cái người tên Hình Ứng Chúc này, luôn luôn không thể dùng bất cứ tiêu chuẩn đạo đức nào để đo lường hắn. Một khi hắn trở nên ‘tồi tệ’ thì càng hận không thể không dán hai chữ ‘tồi tệ’ lên trước trán.
Hắn chẳng những không có ý tốt giúp người ta bắc một cái thang đi xuống để kết thúc câu chuyện này ở đây, thậm chí còn gật đầu nói. “Không sao hết. Làm thêm mấy tháng nữa, tiền gửi ngân hàng của cậu sẽ lớn hơn số tuổi của tôi.”
Thịnh Chiêu: “…”
“Đừng nói chuyện này nữa.” Thịnh Chiêu vất vả lắm mới vuốt được mặt, sau đó dùng hết sức đến chống người ngồi dậy, cương quyết đổi chủ đề, “Đây là đâu, ngoại thành Thượng Hải à?”
Thịnh Chiêu nhớ rõ là có một hòn đảo độc lập ngoài biển ở gần Thượng Hải, cũng vẫn được coi là lãnh thổ Thượng Hải.
Có vẻ Hình Ứng Chúc biết rất rõ địa thế. Hắn ngồi tại chỗ nhìn quanh một vòng, đáp, “Hồ Bà Dương… nhìn dáng núi thì hình như là ở phía Bắc.”
Thịnh Chiêu: “…”
Cậu chỉ vừa mới ngồi dậy, còn chưa ngồi được cho nghiêm chỉnh, nghe thế xong quay đầu thẫn thờ nhìn Hình Ứng Chúc, ổ cứng với mới khởi động lại đã chết máy.
“Đâu cơ?!” Thịnh Chiêu giật mình lạc cả giọng, “Giang Tây á?”
“Chẳng lẽ đi về phía đông?” Hình Ứng Chúc cảm thấy cậu thật khó hiểu. “Phía đông là biển mà.”
“Đây mà là trọng điểm à!” Thịnh Chiêu sắp không trụ nổi nữa rồi. “Tốc độ của anh là cái thể loại gì vậy hả, hơn sáu trăm cây số, hơn cả xe lửa siêu tốc rồi!”
“Tôi bơi dưới nước nhanh hơn trên trời một chút.” Có vẻ như Hình Ứng Chúc đã nghỉ ngơi đủ, hắn cử động tay chân, đứng lên khỏi mặt đất, sau đó lần lần trong túi lấy ra một cái thẻ đưa cho Thịnh Chiêu. “Đừng nói nhảm nữa, đứng lên, đặt vé máy bay về Thương Đô đi.”
Thịnh Chiêu nhận lấy thẻ từ trong tay hắn, lúc này mới phát hiện ra trên đời không có thứ kỳ ảo nhất, chỉ có thứ kỳ ảo hơn. Giống loài không phải con người trước mặt cậu, tuổi tác đã gần năm chữ số, thế mà lại có cả chứng minh nhân dân.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Chiêu là bắt đầu sờ sờ, sau đó cẩn thận nhìn dãy số ID trên chứng minh thư một lượt. Nếu không phải vì hiện tại trời quá tối, cậu còn muốn xem lớp phun chống làm giả nữa kìa.
“Nhìn cái gì?” Hình Ứng Chúc hỏi.
“Ông chủ này.” Thịnh Chiêu nuốt nước miếng, thận trọng nhìn sắc mặt hắn, sau đó mạnh dạn ‘khuyên ngăn’ nói: “Làm giấy tờ giả là phạm pháp đấy.”
Hình Ứng Chúc: “…”
Rốt cuộc tại sao hắn lại muốn tới cứu người này nhỉ, Hình Ứng Chúc lại một lần nữa tự hỏi mình từ tận đáy lòng, để cậu ta chọc mình tức chết chăng?