Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 52: Tôi sai rồi

Dưới sự uy hϊếp của Cố Ỷ, tài xế mang theo Cố Ỷ đi từ cửa nhỏ trạm xe buýt của nghĩa trang Tây Sơn vòng ra ngoài, đi thẳng về phía nghĩa trang Tây Sơn.

Đi chưa được bao lâu, nó dừng lại trước một cánh cửa sắt, sau đó Cố Ý bối rối. Cô chỉ vào cánh cửa sắt trước mặt: "Làm sao tôi qua được đây?" tài xế là một con quỷ, chắc chắn sẽ trực tiếp xuyên qua là xong việc. Nhưng Cố Ỷ là một con người, khe hở cửa sắt này lại không đủ rộng, Cố Ỷ căn bản không qua được, trừ phi leo qua đầu tường.

Tài xế rất vô tội, nó rất muốn nói: Làm sao tôi biết? Nhưng ngại vũ lực uy hϊếp của Cố Ỷ, chỉ có thể trầm mặc không nói.

Cuối cùng vẫn là Cố Ý nghĩ ra một biện pháp, cô bảo tài xế ngồi lên đầu tường, đảm đương điểm neo của mình, cô túm dây thừng nhỏ, leo lên tường.

Cũng may, ta là một cô gái vừa xinh đẹp vừa có sức mạnh, nếu không ta sẽ không thể leo lên được.

Nhưng đã hơn nửa đêm cô gái xinh đẹp đầy sức mạnh này lại chạy tới đầu tường nghĩa trang, nếu bị người khác biết thì đúng là kinh hãi. Cố Ý vì không muốn bị người khác phát hiện sau này nói mình có bệnh, không thể giải thích rõ ràng khi ở đồn cảnh sát, thậm chí còn yêu cầu tài xế cùng mình quay video: "Sự tình chính là như vậy, tôi leo vượt tường nghĩa trang là vì đi tìm hang ổ của chúng nó, đem vợ tôi... Đem người mất tích mang về, tuyệt đối không phải đang làm chuyện gì kỳ quái đâu nhá!"

Tài xế vẻ mặt mệt mỏi không thích: "Cô muốn quay video thì quay là được, vì sao nhất định phải ngồi ở đầu tường quay cả tôi vào?

Hành vi này của cô chắc không kỳ quái chút nào há?"

Nhưng nó chỉ dám ở trong lòng nhỏ giọng cằn nhằn, một chút xíu cũng không dám nói ra ngoài.

Quay xong video, Cố Ỷ lập tức túm đầu tường một cái liền nhảy xuống, tường này cũng chỉ cao ba mét, tuy rằng leo lên phiền toái một chút, nhưng đi xuống rất đơn giản, cũng không cần có bất kỳ phụ trợ nào, là có thể nhẹ nhàng thả người nhảy xuống.

Chỉ là tài xế có chút xui xẻo, tay nó còn bị dây đỏ trói lại, Cố Ỷ đi xuống, còn thuận đường kéo nó bay vèo xuống, tài xế không giữ được cân bằng, thoáng cái liền ngã sấp trên mặt đất.

Nha đầu kia cũng không biết lại đây đỡ một cái à?! Tài xế chỉ có thể tự mình đứng lên, nó cảm thấy khuôn mặt vốn đã có chút nát này của mình, hiện tại càng nát hơn.

Cố Ý lại kéo dây đỏ, tài xế chỉ có thể đi ở phía trước Cố Ý, tiếp theo dẫn đường. Cố Ý đi theo tài xế hơn nửa đêm leo lên nghĩa trang Tây Sơn, nhưng vị trí lại càng ngày càng lệch, không đi vào vị trí trung tâm nghĩa trang Tây Sơn, mà là một đường đi lên trên.

Vị trí trung tâm nhất của nghĩa trang Tây Sơn đều đầy những ngôi mộ cổ, từng phần mộ nhìn qua sạch sẽ gọn gàng, nhưng sau khi ngang qua bên cạnh, liền biến thành mấy phần mộ hoang xiêu xiêu vẹo vẹo, có chút mộ bia đều vỡ nát rải rác trên mặt đất.

Đi xa hơn nữa, đã không có đường, chỉ có thể nhìn thấy lối mòn nhỏ hẹp.

Cố Ý nhìn xuống chân núi, nơi này cách trạm xe buýt đã rất xa. Cố Ỷ biết, đám quỷ quái này ngoại trừ những con ác quỷ vô cùng cường đại hoặc có khả năng nhập vào người. Còn lại thì rất ít quỷ có khả năng rời xa nơi đặt thi thể của mình, nếu rời xa sẽ tăng tốc tiêu hao hồn lực.

Ngay từ đầu cô thấy quỷ tài xế lái xe buýt có thể chạy xa như vậy, trong lòng suy đoán là do xe buýt đường Dạ 4 hẳn là có chút dính líu gì đó, ví dụ như phía trên xe buýt có rải tro cốt của tài xế.

Nhưng hôm nay đã cách xe buýt xa như vậy, con quỷ tài xế này còn đang đi bộ vào bên trong, thì có chút không bình thường. Tài xế không mạnh, cũng không có bám vào người, làm sao có thể chạy loạn khắp nơi?

"Anh cách xe buýt xa như vậy không sao chứ?"

Cố Ý vừa mở miệng, tài xế liền hiểu ý của cô: "Kỳ thật cũng không sao, thi thể của ta chôn ở nghĩa trang Tây Sơn, ngay đống mộ địa chúng ta vừa đi qua đó. Người trong nhà ta chôn ở nơi đó cho ta, thờ phụng không thiếu. Mảnh đất này ta trải qua cũng tương đối thoải mái. Lúc ra ngoài lái xe buýt, lão đại chúng ta cho chúng ta hồn lực, chỉ cần có thể mang người về cho lão đại là được.

"Lão đại các anh cũng rất có đầu óc buôn bán."

Cố Ỷ ăn ngay nói thật, đây chẳng khác nào Chu mỗ đã mở cho đám quỷ một công ty xe buýt, chính là đối với hành khách mà nói tiền xe thật sự quá đắt, phải dùng mạng của mình để trả.

Nếu như tài xế yếu như vậy, Chu mỗ khẳng định cũng không cho nó bao nhiêu hồn lực.

Tuyệt, ăn nhiều, nôn ít, bảy năm này phát triển tốt như vậy, Chu mỗ khẳng định mạnh đến thái quá.

Trong nháy mắt này Cố Ý có chút lo lắng, lão bà Khương Tố Ngôn của cô rất mạnh, cũng là một đại quỷ ngàn năm. Nhưng nàng ấy đi theo con đường phong kiến nha, còn luôn ở âm phủ đối phó với những thứ lớn lên loạn thất bát tao kia. Thật không nhất định có thể đánh lại đám quỷ thời hiện đại mưu mô thâm trầm như tài xế Chu mỗ!

Người ta là nhân tài kinh doanh làm lớn làm mạnh, vừa rồi ở bãi đỗ xe, cô đều nhìn thấy có rất nhiều chiếc Dạ 4! Đây là một công ty kiếm được sức mạnh hồn lực cho nó!

Cố Ỷ có chút lo lắng hoảng hốt, đi theo tài xế xuyên qua đường núi, đi tới cửa một hang động. Nói là hang động, cũng không chuẩn xác, tương đối giống như là hầm trú ẩn tránh bom hơn, vừa nhìn chính là hang nhân tạo.

Cái hầm trú ẩn này không biết đã bao lâu không có người dùng, bên trong tối tăm, không thấy một chút ánh sáng, hơn nữa còn có tích tắc tích tắc tiếng nước từ bên trong truyền ra. Cố Ỷ mở đèn pin chiếu vào bên trong một lần, thật sự không thấy rõ lắm.

Ở bên trong.

Cố Ỷ thật hoài nghi là tài xế muốn đem mình ăn thịt, mới đem mình lừa gạt đến nơi này.

Làm sao đây? Vào hay không vào?

Cố Ỷ đôi khi rất bạo dạn cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định: Tiến!

Cửa vào hầm trú ẩn chất đống không ít đá, Cố Ỷ cẩn thận từng li từng tí bước qua, đợi đến khi đi được chừng mười mét, trên mặt đất đã hiện ra không ít hố nước, một chân giẫm vào liền bắn tung tóe. Buổi tối mùa hè nóng bức, trong hầm trú ẩn lại vô cùng mát mẻ, thậm chí làm cho người ta cảm thấy có chút rét lạnh, từng trận khí lạnh, từ trong hầm trú ẩn bốc lên bên ngoài.

Nếu không phải tình huống bất khả kháng hiện tại, Cố Ỷ nói cái gì cũng sẽ không muốn đi vào bên trong, nơi này chỉ nhìn thôi cũng là vô cùng kinh khủng. Còn không chừng rết, chuột, rắn lại sẽ từ trong góc nào bất ngờ nhảy ra. Nhưng suy nghĩ một chút việc Khương Tố Ngôn còn ở bên trong, nói không chừng còn đang giữ sắc mặt âm trầm chờ mình. Hoặc là nàng ấy hiện tại sẽ mang gương mặt đáng thương hề hề, bị con quỷ kia bắt nhốt chuẩn bị làm điểm tâm nhỏ.

Cố Ỷ cũng chỉ có thể kiên trì xông vào bên trong, trên thực tế Cố Ý vẫn cảm thấy Khương Tố Ngôn mặt âm trầm chờ mình khả năng tương đối lớn, người ta tốt xấu gì cũng là quỷ vương ngàn năm. Nếu quả thật biến thành cảnh tượng phía sau... vậy Cố Ý đi qua cũng chỉ là cho đám quỷ này có thêm món ăn.

Thêm đồ ăn thì thêm đồ ăn đi, dù sao không có Khương Tố Ngôn, quay đầu lại Cố Ý cũng sẽ vào bụng quỷ khác.

Lại đi vào bên trong một chút, Cố Ỷ đoán không rõ là bao nhiêu mét, chỉ là đường trở về đã trở nên rất xa. Rẽ qua một góc rẽ, lại đi về phía trước một hồi, tài xế đột nhiên đứng lại, chỉ chỉ cửa bên cạnh.

Cửa kia vừa nhìn rất rỉ sét, nhưng là khép hờ, ổ khóa kiểu cũ cũng không khóa, bằng không Cố Ỷ căn bản mở không ra. Cô đưa tay đẩy cửa, cánh cửa sắt rỉ sét kia phát ra âm thanh chói tai cũ kỹ, mới bị đẩy ra.

Cố Ỷ nhìn bên trong một mảnh tối đen, vẫn lắc lắc ánh sáng của điện thoại di động trong tay, đi vào, trước khi đi còn không quên uy hϊếp tài xế: "Nếu anh dẫn nhầm đường, trước khi chết tôi nhất định dẫn anh cùng lên đường."

Cô đi vào căn phòng tối om, điện thoại di động sáng lên không ít, nhưng không thấy gì cả. Đang lúc Cố Ý buồn bực, cô thấy được vải vóc màu đỏ sậm trên mặt đất.

Cô đối với vải vóc này quá quen thuộc, đây không phải là viền váy của Khương Tố Ngôn sao? Cố Ỷ đưa tay chạm vào, chính là cảm giác lạnh lẽo trên làn váy.

Cố Ỷ một tay quấn dây đỏ cố định di động quanh tay, mới dùng tay kia cầm lấy vải lên ôm vào trong ngực. Cô vừa ôm vừa quấn vải vóc, vừa đi về phía trước, một chút cũng không chê vải bẩn, bởi vì Khương Tố Ngôn thật sự rất thích sạch sẽ, trong hoàn cảnh bẩn thỉu như vậy, những vải đỏ này cũng đều rất sạch sẽ.

Sau khi mở ra một cánh cửa, cô phát hiện ra vợ mình.

Rõ ràng là dưới đất tối tăm không có ánh mặt trời, lại phát sáng giống như đèn lớn ban ngày, trong tay Cố Ỷ còn ôm làn váy Khương Tố Ngôn, chờ nhìn thấy người, làn váy kia vèo một cái liền rút về dưới chân Khương Tố Ngôn.

Cố Ỷ hiểu được... Đây là lão bà sợ mình tìm không thấy chỗ cố ý chỉ đường cho mình.

Bởi vì trong phòng còn rất sáng, Cố Ỷ liền tắt đèn pin, nhét vào trong túi mình. Cô quan sát căn phòng một chút, nhận ra cảnh tượng này thực sự không bình thường.

Khương Tố Ngôn ngồi trên chiếc ghế kiểu Trung Quốc ở giữa, lấy cô làm ranh giới, có thể nói là phân biệt rõ ràng, một bên đều là người, một bên đều là quỷ.

Nhưng biểu tình hai bên, cơ hồ là giống nhau như đúc. Người thì co rụt vẻ mặt hoảng sợ cuộn ở trong góc, quỷ cũng không khá hơn chút nào, họ cũng rúc vào nhau để sưởi ấm không dám nhúc nhích.

Thế nhưng trong đám quỷ có một con đặc biệt lớn, nó nhìn thấy Cố Ỷ cùng tài xế, còn hung tợn trừng mắt nhìn tài xế.

Tài xế run lên một cái, sau đó chậm rãi đi tới, ngồi xổm bên cạnh con quỷ đặc biệt lớn kia.

Nó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta cũng không muốn tự chui đầu vào lưới, ta thật đánh không lại mà!"

Cố Ỷ tinh mắt, ở trong đám người tìm được bạn trai của Vương tiểu thư. Cố Ỷ vui vẻ, 1000 đồng này xem như tới tay rồi.

Chính là tràng diện này có chút làm cho cô không hiểu, như thế nào liền hai bên cùng nhau ôm đầu ngồi xổm giống như một đám tù nhân lao động?

Bất quá so với tìm hiểu nghi hoặc, chuyện quan trọng đầu tiên, cô phải dỗ tốt lão bà của mình.

Cố Ỷ cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt Khương Tố Ngôn, bộ dáng kia của Khương Tố Ngôn đang nói: Ta rất tức giận!

Nàng một thân áo cưới màu đỏ, vạt áo buông xuống mặt đất, một đôi mắt đen như mực không mang theo một chút ánh sáng vẫn là nhìn phá lệ thấm người.

Bởi vì một mảnh đất thật lớn đều trải áo cưới đỏ tươi của nàng, Cố Ý chỉ có thể cúi người đưa tay đẩy vải vóc ra một chút, nhưng vừa đυ.ng tới vải vóc, Cố Ỷ đã bị làn váy áo cưới kia trực tiếp trói lại, nàng bị đưa đến trước mặt Khương Tố Ngôn, còn bởi vì vải vóc buộc cô thành bánh chưng, so với Khương Tố Ngôn ngồi ở trên ghế còn thấp hơn một cái đầu.

Người bình thường gặp phải tình huống này, ít nhất cũng bị dọa đến nhảy dựng lên, ngay cả Cố Ỷ, trong lòng cũng nhịn không được toát ra một ý nghĩ: Khương Tố Ngôn đây là chuẩn bị ăn thịt mình sao? Nhưng nghĩ lại, nàng ấy đã nói, trừ phi là mình tự nguyện, bằng không nàng ấy cũng không mang mình đi xuống.

Cố Ỷ trong lòng là khẳng định, nhưng là đám người đang ngồi xổm trong góc trong lòng đánh trống, thậm chí còn có một nữ nhân thét chói tai lên. Chỉ là tiếng kêu còn chưa hoàn toàn vang lên, đã bị ánh mắt Khương Tố Ngôn dọa đến ngậm miệng.

"Cố Ỷ, ngươi còn dám tới?"

Đây là thật tức giận, ngay cả nương tử cũng không thèm gọi.

Cố Ỷ thở dài, không chỉ không có biểu hiện ra sợ hãi, ngược lại ngoan ngoãn: "Lão bà ơi, ta sai rồi!" Trong lòng cô suy đoán, Khương Tố Ngôn tức giận thì tức giận, nhưng vẫn không tức giận đến mức người thân không nhận, nếu không trong phòng này sẽ không được thắp sáng như vậy, hơn nữa nhìn qua được quét dọn rất sạch sẽ, ngay cả đá vụn chồng chất cũng không có.

Nàng ấy còn dùng góc váy dẫn đường cho mình, sợ mình không tìm được sẽ đi lạc.

Còn giờ vờ tức giận? Nàng rõ ràng còn để ý quan tâm ta như vậy mà!