Thiếu Soái Trở Về

Chương 1092-1

Chương 1092:

Trần Ninh cười khẽ: “Tôi đã sớm cảnh cáo anh, không nên dùng nghiệp dư của anh khiêu chiến chuyên môn của chúng tôi, nhưng anh không nghe.”

“Tiểu bằng hữu, tối nay tôi không muốn chấp nhặt với anh, cút nhanh lên về nhà cùng cha mẹ anh khóc lóc kể lễ đi thôi.”

Hiện trường có không ít người, nhịn không được cười ha ha.

Sắc mặt Diệp Mục Thiên xanh rồi đến trắng.

Anh ta gật gật đầu, hận hận nói: “Trần Ninh, một màn bị thương tối nay này, tôi nhớ kỹ, có cơ hội tôi sẽ trả lại cho anh.”

Nói xong, anh ta liền chuẩn bị cùng bạn bè, thủ hạ của anh ta rời đi.

Lúc này Trần Ninh đưa tay kéo La Văn Nhạc quỳ trên mặt đất lên, thản nhiên nói: “Không sao chứ?”

La Văn Nhạc lau vết máu trên mặt, có chút chật vật, anh ta lắc đầu, thấp giọng nói lời cảm ơn với Trần Ninh: “Không nghiêm trọng, đa tạ Thiếu soái ra tay giúp tôi giải vây, cứu tôi một mạng.”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Nói cái này làm gì.”

La Văn Nhạc nhìn thấy nhóm người Diệp Mục Thiên đang chuẩn bị rời đi, anh ta bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng, chỉ vào người đàn ông mặc âu phục đuôi ngựa bên cạnh Diệp Mục Thiên, quát: “Chờ chút, anh ta phải ở lại.”

Người đàn ông mặc âu phục đuôi ngựa nghe vậy, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.

Diệp Mục Thiên nói: “La Văn Nhạc, Mã Vix là vệ sĩ của tôi, anh ta tôi phải dẫn đi.”

La Văn Nhạc cầm khẩu súng lục trên mặt đất lên, giơ tay về phía đuôi ngựa nổ một phát súng.

Đuôi ngựa trực tiếp bị bể đầu, hét lên mà ngã xuống, chết ngay tại chỗ.

Máu tươ còn bắn tung tóe lên người Diệp Mục Thiên.

Biểu tình Diệp Mục Thiên đều trở nên dữ tợn.

La Văn Nhạc thở ra một ngụm ác khí thật dài, đêm nay anh ta bị đánh, đã tìm lại được.

Anh ta cười lạnh nói: “Diệp Mục Thiên, bây giờ anh có thể mang hắn đi.”

Diệp Mục Thiên nhìn La Văn Nhạc cùng Trần Ninh một cái thật sâu, sau đó không nói một lời, sắc mặt tái xanh mang theo bạn cùng thủ hạ rời đi.

Sau khi nhóm người Diệp Mục Thiên rời đi, nhóm người La Văn Nhạc liền nhịn không được hoan hô.

Vốn tối nay La thiếu cùng Diệp thiếu giao phong, ngay từ đầu La thiếu đã thua rất thảm.

Nhưng sau khi Thiếu soái xuất hiện, liền giúp La thiếu hòa nhau một thành, khiến cho bọn họ vãn hồi không ít thể diện.

La Văn Nhạc cười ha hả nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, đi thôi, chúng ta tiếp tục uống rượu đi.”

Trần Ninh lại lắc đầu: “Không được!”

“Thời gian không còn sớm, vợ tôi không khỏe, tôi phải đi cùng cô ấy về nghỉ ngoi.”

“Hơn nữa La thiếu anh bị thương rồi, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện xử lý vết thương đi, uống rượu lúc nào cũng có thể uống.”

Tối nay kỳ thật là La Văn Nhạc muốn dò xét đáy Trần Ninh, muốn nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Ninh ủng hộ cha anh ta hiện tại nhậm chức Quốc chủ.

Nhưng tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, dẫn đến hiện tại anh ta còn chưa có thể từ trên người Trần Ninh lấy được thứ anh ta muốn!

Nhưng, anh ta cũng biết, hiện tại cả người anh ta bị thương thân toàn máu, cũng đúng là không thích hợp tiếp tục uống rượu.

Bắt đắc dĩ, anh ta chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, ngày khác.

tôi rảnh rỗi, lại mời Thiếu soái ngài uống rượu.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Được!”

Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, dẫn theo Điển Chử, Bát Hồ Vệ, rời đi trước.

Nửa đêm Trần Ninh và Tống Sính Đình rời khỏi câu lạc bộ Midnight Sun, lên xe cờ đỏ có rèm che.

Điển Chử tự mình phụ trách lái xe!

Bát Hỗ Vệ cũng lên hai chiếc Audi phía sau, ba chiếc xe không nhanh không chậm rời đi.

Cho đến bây giờ Tống Sính Đình mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhịn không được nói với Trần Ninh: “Đêm nay thật sự: là kinh tâm động phách, không nghĩ tới hai quan lớn Thủ đô, vậy mà vì tranh đoạt một người phụ nữ, đánh đập tàn nhẫn, còn thiếu chút nữa tai nạn chết người.”

“Thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào, vì một người phụ nữ tiếp rượu, đáng giá sao?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Mọi chuyện không đơn giản như: vậy.”

“Gần đây hai người Hạng lão cùng La lão đều là những ứng cử viên nỏi tiếng cho Quốc chủ kế nhiệm, Hạng lão cùng La lão tranh giành lợi hại, những quan lại Diệp Mục Thiên cùng La Văn Nhạc này, tự nhiên cũng đấu lợi hại.”