Chương 1039:
Hạng Yến cũng gật đầu: “Tên Trần Bắc này, chẳng những thực lực đáng sợ, đến thống soái Giang Nam, Thượng tướng Lưu Chắn Bình còn cùng cậu ta xưng huynh gọi đệ, thậm chí vì cậu ta mà đắc tội Diệp gia. Thuộc hạ cho rằng, tên Trần Bắc này có thể không đơn giản như vậy.”
Hạng Thành nheo mắt, trầm giọng nói: “Hạng Yến, ông tự mình điều tra tên Trần Bắc này một chút cho tôi. Nếu phát hiện điểm nào bắt thường lập tức báo cho tôi, nếu chỉ là một tên cao thủ bình thường vậy ông liền gi.ết ch.ết cậu ta đi, để mẹ con Băng Tâm cùng Mục Thiên bớt giận.”
Hạng Yến nói: “Vâng lão gia, thuộc hạ lập tức đi.”
Thành phó Trung Hải, tỉnh Giang Nam.
Tống Sính Đình, Đồng Kha, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ cùng Tống Thanh Thanh đang ở phòng khách xem TV nói chuyện phiếm.
Tống Sính Đình tắm tắc, khó hiểu nói: “Thật kỳ quái, vốn Diệp gia đến gây sự, không ngờ lại mạc danh kỳ diệu mà đến nhận lỗi. Diệp phu nhân kia buổi sáng còn phái luật sư: đến đưa thư cảnh cáo con, buổi chiều bà ta lại chủ động tới tìm con bồi tội nhận lỗi, mọi người nói có kỳ quái không?”
Đồng Kha cười nói: “Có gì kì lại đâu, khẳng định anh rể biết có người khi dễ chị họ nên đã cảnh cáo Diệp gia, Diệp gia sợ nên liền vội vàng đến nhận lỗi với chị họ.”
Tống Sính Đình gật đầu: “Chị cũng đoán vậy, bằng không khẳng định Diệp gia sẽ không cúi đầu.”
Nhắc tới Trần Ninh, chẳng những khiến Tống Sinh Đình cùng Tống Thanh Thanh trở nên kiêu ngạo, đến cả Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ cũng phá lệ đắc ý. Người trong nhà đều coi Trần Ninh là vinh quang của gia đình.
Trong lòng Đồng Kha lại nổi lên một chút phiền muôn.
Anh rẻ Trần Ninh là người đàn ông ưu tú nhát mà cô từng gặp trên đời, diện mạo không những anh tuần mà còn khí thế hơn người, càng nhìn càng có hương vị. Hơn nữa Trần Ninh lúc gặp chuyện cực kỳ bình tĩnh, tính cách chính trực kiên nghị đó đều khiến cho cô trở nên mê muội. Cô nhớ rõ hai lần cô gặp nguy hiểm, đều là Trần Ninh giúp cô đánh kẻ xấu, cùng cô thong dong rời đi. Tất cả của Trần Ninh đều phù hợp với ảo tưởng về bạch mã hoàng tử của cô từ nhỏ. Duy chỉ có một thứ không giống, đó là thời điểm cô gặp được Trần Ninh, Trần Ninh đã không còn độc thân nữa, mà chính là anh rễ của cô.
Hoa quỳnh xinh đẹp nở về đêm, lúc héo úa liền khiến người khác phiền muộn. Nếu chỉ sống trong một vùng hoang mạc xám xịt, chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp của hoa quỳnh có thể sẽ không thấy tiếc nuối. Đồng Kha hối tiếc nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: vì sao ông trời lại cho cô gặp được người đàn ông vĩ đại như anh rẻ.
Nếu không gặp được anh, phỏng chừng cô đối với tình yêu sẽ không trông đợi cao như thế, có thể tùy ý tìm một người để gả đi, nhưng hiện tại cô lại không thể đặt người đàn ông nào vào mắt.
Lúc Đồng Kha ảm đạm buồn bả. Mã Hiểu Lệ bên cạnh bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng nói: “Tiểu Kha, tối nay không phải cháu có một cuộc hẹn sao? Bây giờ đã sắp 7 giờ tối rồi, cháu còn không chuẩn bị ra ngoài đi?”
Tống Sính Đình tò mò hỏi: “Đồng Kha có hẹn với ai2 Là bạn trai sao?”
Tống Trọng Bân cười giải thích: “Không phải Đồng Kha cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi sao? Con bé không gấp nhưng người làm trưởng bối như chúng ta lại sốt ruột. Cha mẹ lần này giới thiệu cho con bé một đối tượng, sắp xếp cho hai đứa tối nay đến nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan gặp mặt. Người trẻ tuổi gặp mặt kết giao, nếu thấy hợp nhau thì thử hẹn hò xem.”
Tống Sính Đình cười nói: “Hóa ra là như vậy. Vậy Đồng Kha em phải ăn mặc đẹp một chút, chuẩn bị ra ngoài đi.”
Kỳ thật Đồng Kha vẫn tương đối kháng cự chuyện xem mắt này. Lần này cô bị dì dượng cùng nhau khuyên rất lâu, thật sự không thể đả kích lòng tốt của trưởng bối nên chỉ có thể đáp ứng. Nhưng cô thật sự không muốn đi.
Cô lắc đầu nói: “Cháu đột nhiên không muốn đi, dì dượng, hay là không đi được không?”
Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ đều khó nói: “Làm sao được, đã hẹn nhau rồi, sao có thể nói không đi là không đi, như vậy không có phép tắc.”
Tống Sính Đình cũng cười nói: “Đúng vậy, đi gặp cũng tốt, biết đâu em lại thích người đó thì sao?”
Đồng Kha thầm nghĩ không thể đâu, loại cô thích chính là giống như anh rẻ, trong thiên hạ còn có người đàn ông giống anh rể sao? Tuy cô không tình nguyện nhưng vẫn phải đứng dậy ra ngoài.
Thời điểm từ lầu hai đi xuống, cô lại phát hiện Trần Bắc cùng Tần Tước đang ở dưới đại sảnh nói chuyện phím.
Cô nhìn thấy Trần Bắc lại có một chút hoảng hốt, người trước mặt thật sự có cảm giác giống như anh rễ.
Ma xui quỷ khiến cô lại mở miệng: “Này, Trần Bắc!”
Trần Ninh đang thấp giọng nói chuyện với Tần Tước liền quay đầu, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Đồng Kha nhìn gương mặt mỉm cười của Trần Ninh, trong lòng thầm nghĩ: Trừ bỏ bề ngoài quá bình thường này thì dáng người cùng khí chất rất giống, ngay cả độ cong của khóe miệng lúc cười cũng giống với anh rễ cô.
Cô nói: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, cảm thấy một mình đi không an toàn, Trần Bắc anh có rảnh thì đi cùng tôi đi.”
Trần Ninh nói: “Được rồi!”
Trần Ninh lái chiếc BMW màu trắng của Đồng Kha, cùng cô ra ngoài.
Trần Ninh vừa lái xe, vừa hỏi Đồng Kha đang ngồi ở vị trí phó lái: “Đồng tiểu thư, chúng ta đi đâu?”
Đồng Kha thản nhiên nói: “Tòa nhà trung tâm Trung Hải, nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan.”
Trần Ninh đáp: “Được!”
Rất nhanh hai người liền đến trước nhà hàng kia. Nhà hàng này là do Đổng Thiên Bảo mở, lúc trước Trần Ninh thường xuyên đến đây ăn cơm, đối với nơi này vô cùng quen thuộc. Anh vừa tò mò muốn hỏi Đồng Kha đến đây làm gì liền nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, đi về hướng của anh và Đồng Kha: “Đồng tiểu thư, mời bên này!”
Đồng Kha mang theo Trần Ninh đi qua, rất lễ phép cười nói: “Kiều Hiểu Minh tiên sinh, chúng tôi trên đường bị tắt đường, anh đợi có lâu không?”
Chương 1040:
Kiều Hiểu Minh nhìn Đồng Kha yêu kiều duyên dáng, không khỏi trộm nuốt nước bọt. Bộ dạng Đồng Kha thật sự rất xinh đẹp. Anh ta bình thường tự xưng phong lưu, cũng từng đùa giỡn qua không ít phụ nữ. Nhưng người yểu điệu, ngũ quan tinh xảo, khí chất tuyệt mỹ như Đồng Kha anh ta vẫn là lần đầu gặp.
Hắn tủm tỉm cười nói: “Không lâu, tôi cũng vừa đến thôi.”
Anh ta nói xong, ánh mắt liền dừng trên người Trần Ninh bên cạnh Đồng Kha, trong mắt xuất hiện một tia địch ý, bắt động thanh sắc dò hỏi: “Đồng tiểu thư, đây là…”
Đồng Kha nói: “Quên giới thiệu với anh, anh ấy tên là Trần Bắc, là… là bạn của tôi.”
Đồng Kha vốn định giới thiệu Trần Bắc là vệ sĩ của chị họ cô. Nhưng thời điểm vừa định nói lại cảm thấy giới thiệu Trần Bắc là vệ sĩ cũng không tốt, công việc của Trần Bắc vốn là bảo vệ một nhà của chị họ, hôm nay cùng cô đến nơi này đã nằm ngoài phạm trù công việc của anh. Cô tự nhiên cũng sẽ không xem Trần Bắc là vệ sĩ mà đối đãi, do đó cô liền sửa miệng nói Trần Bắc là bạn cô, cùng cô đến đây.
Nhưng Kiều Hiểu Minh thấy tên có diện mạo bình thường trước mắt lại là bạn của Đồng tiểu thư, trong lòng anh ta liền thấy không vui. Trong lòng anh ta mát hứng nghĩ: tôi cùng cô xem mắt, cô đưa tên này đến là có ý gì? Bất quá trên mặt anh ta cũng không biểu hiện gì, chỉ cười cười mời Đồng Kha và Trần Ninh ngồi xuống.
Trần Ninh lúc này thật sự dở khóc dở cười, lúc này anh mới biết được hóa ra lần này Đồng Kha đi xem mắt. Sớm biết vậy anh đã không đến đây, anh không muốn làm bóng đèn. Nhưng hiện tại cũng đã đến rồi, không có cách nào quay về nữa.
Anh chỉ có thể cười nói: “Hai người cứ nói chuyện, coi như: tôi không tồn tại là được rồi.”
Kiều Hiểu Minh vốn cũng không được nói chuyện với Trần Ninh, anh ta nghe lời này của Trần Ninh xong liền trực tiếp xem Trần Ninh như không khí, tự mình nói chuyện với Đồng Kha.
Lúc rót rượu, Kiều Hiểu Minh chỉ rót rượu cho Đồng Kha mà không rót cho Trần Ninh. Kiều Hiểu Minh đối với Đồng Kha quá nhiệt tình, lại đối với Trần Ninh quá vô lễ, điều này khiến Đồng Kha cảm thấy xấu hỏ.
Kiểu Hiểu Minh lại không cảm thấy có gì không đúng, tiếp tực tự tâng bốc bản thân với Đồng Kha. Anh ta cực kỳ đắc ý nói với Đồng Kha, bản thân anh ta là một quân nhân, trước kia thuộc quân Bắc Cảnh, hiện tại bị điều tới quân khu Đông Hải, còn thổi phòng bản thân anh ta lợi hại như: thế nào, nghiễm nhiên đem bản thân nói thành số một trong quân ngũ.
Đồng Kha nhịn không được hỏi: “Anh là quân nhân, hơn nữa từng thuộc quân khu Bắc Cảnh, vậy anh hẳn là biết chiến thần Bắc Cảnh Trần Ninh đi?”
Một nhà Tống Sinh Đình tuy rằng luôn coi Trần Ninh là niềm vinh quanh nhưng cả nhà họ bình thường cũng không khoe ra với người khác. Bởi vậy rất nhiều người không biết chồng của Tống Sính Đình là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần của Hoa Hạ.
Kiều Hiểu Minh cũng không biết.
Anh ta chỉ nghe nói Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ nói qua Đồng Kha rất sùng bái quân nhân. Vì thế, anh ta bịa chuyện nói: “Trần Ninh Thiếu soái Bắc Cảnh sao? Tôi đương nhiên biết, hơn nữa chúng tôi còn quen thân.”
Trần Ninh kinh ngạc nhìn tên Kiều Hiểu Minh này, thầm nghĩ tôi quen anh lúc nào vậy?
Đồng Kha kinh hỉ nói: “Vậy sao? Vậy kể một chút chuyện của anh với Trần Ninh đi?”
Kiều Hiểu Minh tùy tiện nói: “Sáu năm trước lúc tôi gia nhập Bắc Cảnh là được phân cùng một khu với Trần Ninh, thậm chí chúng tôi cùng ở cùng một khu ký túc xá.”
Đồng Kha đối với chuyện của anh rẻ Trần Ninh vô cùng quan tâm. Cô nghe Kiều Hiểu Minh kể chuyện cũ của Trần Ninh, mặt không nhịn được hơi phiến hồng, trong lòng cực kỳ mong đợi, thần tình hưng phần nói: “Anh kể tiếp đi.”
Kiểu Hiểu Minh nhìn bộ dạng kích động này của Đồng Kha nghĩ thầm Đồng Kha đúng là đang tò mò chuyện của anh ta.
Thú vị!
Hai mắt anh ta sáng lên, loại sùng bái quân nhân như vậy.
thật khó gặp. Chỉ cần anh ta thổ phòng thật tốt một chút, khẳng định sẽ khiến Đồng Kha sùng bái mê muội, đảm bảo đêm này có thể đem Đồng Kha lừa tới tay. Nghĩ như vậy, anh ta liền lớn tiếng thổi phòng lên.
“Các người hẳn là đều nghe nói Trần Ninh là Thiếu soái của Bắc Cảnh, chiến thần của Hoa Hạ đi? Vậy khẳng định mọi người đều nghĩ hắn rất lợi hại, cường giả các thứ? Kỳ thật hắn tính là cái rắm, thời điểm mới nhập ngũ huấn luyện, tôi so với hắn còn mạnh hơn. Trong đại hội đánh nhau của tân binh, tôi còn có thể đánh bại hắn, quang vinh đứng đầu trong đám tân binh lúc đó.”
Trần Ninh nghe vậy nhíu mày, anh nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này, nhưng khác hoàn toàn với những gì Kiều Hiểu Minh kể.
Năm đó anh nhập ngũ, liều mạng huần luyện, nữa đêm lén ra khỏi ký túc xá một mình luyện tập, kịch liệt luyện đánh đấm. Mồ hôi của anh đổ nhiều hơn người khác, hơn nữa anh có thiên phú hơn người, cho nên thành tích trong đám tân binh tự nhiên xuất chúng.
Trong đại hội đánh nhau kịch liệt của đám tân binh, một mình anh vượt qua mọi đối thủ, đánh bại không ít người.
Thời điểm vào đến chung kết liền đυ.ng phải một đối thủ, chính là tên Kiều Hiểu Minh ngồi ở trước mắt này.
Thực lực Kiều Hiểu Minh không được tốt lắm, vốn Trần Ninh có thể thoải mái đánh bại anh ta, nhưng thời điểm trước khi ra trận, Trần Ninh bị người khác bỏ thuốc xổ vào nước, khiến Trần Ninh trong lúc quyết đấu bị Kiều Hiểu Minh đánh bại. Lúc đó Trần Ninh không biết rốt cục là ai đã động tay vào nước của mình? Thật lâu sau anh mới biết được, người lúc trước bỏ thuốc vào nước của anh chính là Kiểu Hiểu Minh. Thế nhưng lúc đó Kiều Hiểu Minh đã bị điều khỏi Bắc Cảnh đến quân khu Đông Hải. Trần Ninh cũng không so đo với Kiều Hiểu Minh nữa, liền quên chuyện này đi.
Hiện tại nghe Kiểu Hiểu Minh thổi phòng chuyện đánh bại mình, anh mới phát hiện hóa ra Kiều Hiểu Minh trong đại hội năm đó đã dùng loại thủ đoạn ti tiện này để thắng anh.
Trần Ninh nhìn Kiều Hiểu Minh, một ngọn lửa giận dâng lên trong lòng.