Chương 656:
Trần Ninh ngồi một mình trên mũi tàu uống rượu, con tàu chở khách cứ chằm chậm chạy dọc theo dòng sông Kim Sa về phía thành phố Bắc Lãnh cách đây hàng chục ki-lô- mét.
Anh hoàn toàn đắm chìm trong ký ức, hồi tưởng lại những quá khứ về người bạn cũ tên Hoàng Huy.
Đã rất lâu rồi…
Anh thở dài: “Anh bạn của tôi, nếu cậu còn ở đây thì quá tốt rồi!”
Đột nhiên, có một loạt tiếng động ồn ào truyền đến tai anh.
Hóa ra là một con Pitbull đang cắn lấy ống quần của một cụ già, liều mạng lắc đầu nguầy nguậy.
Ông lão ngã trên boong tàu, vẻ mặt đầy kinh hãi. Người đàn ông lớn tuổi vừa liều mạng dùng chân đá vào con chó, vừa kêu la: “Con chó này của ai vậy? Mau kéo nó ra, kéo nó ra đi…”
Những người du khách trên boong đều né xa xa, sợ hãi nhìn cảnh tượng này.
Một nam thanh niên mặc áo lông chồn đang ôm một cô gái trẻ, dường như người này là chủ nhân của con chó pitbull này. Cậu ta đang cười nói to tiếng với nhóm thuộc hạ và không hề có ý kéo con chó ra.
Ông lão bị con chó hung hăng cắn vào quần trái, vì hoảng sợ mà giơ chân phải đạp mạnh vào mũi nó. Chó dữ bị ông đá đến đau điếng mới ăng ẳng hai tiếng mà nhả ra rồi bỏ chạy với cái đuôi cụp xuống.
Tên thanh niên mặc áo lông chồn thấy chó cưng của cậu ta bị đá đến chảy máu mũi, vừa lo lắng vừa tức giận mà quát lớn: “Lão già chết tiệt, ông dám đá thương con chó của tôi? Ông có biết nó đáng bao nhiêu tiền không? Một trăm nghìn đô la đấy Cái mạng của ông còn không bằng con chó của tôi, vậy mà ông dám đá nó?
“Người đâu? Đánh gãy chân của lão già này cho tôi?”
Giọng nói của cậu ta vừa dứt, vài tên vệ sĩ phía sau cậu ta lập tức nhào lên chuẩn bị đánh cụ già mặc thường phục và đôi giày vải quân đội Ông lão đâu ngờ bản thân vừa đuổi được con chó hung ác lại gặp phải lũ ác ôn, sợ đến mức ôm đầu chuẩn bị bị đánh.
Binh binh binh!
Vài tiếng động đắm đá va chạm vang lên, kèm theo một vài tiếng la hét. Thế nhưng, ông cụ lại không cảm nhận được đau đớn trên người. Ông ngơ ngác ngẳng đầu nhìn xung quanh, thì thấy một người đàn ông cao lớn với đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng đang đứng phía trước bảo vệ cho ông. Trong khi đó, đám vệ sĩ của cậu thanh niên khoác áo lông chồn đang ngã lăn trên đắt, máu me đầm đìa.
Người đàn ông lãnh liệt đó chính là Trần Ninh.
Tầm mắt của anh rơi vào trên người cụ già đi giày vải quân đội, vẻ lạnh lùng trong mắt anh liền biến mắt và thay vào đó là một tia hòa nhã. Anh cúi người đỡ ông, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Bác Hoàng, bác không sao chứ?”
Hóa ra cụ già mang giày vải quân đội này không phải ai khác mà chính là Hoàng Hữu Dân- cha của Hoàng Huy.
Hoàng Hữu Dân nhìn người đàn ông đã cứu mình, đôi mắt già nua đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, ông thất thanh: “Cháu là Trần Ninh, chiến hữu của Hoàng Huy!”
Trong vài năm trở lại đây, năm nào anh cũng đến thăm gia đình của Hoàng Hữu Dân. Chỉ là Trần Ninh chưa từng nói cho Hoàng gia biết về danh tính của mình, họ chỉ biết anh là chiến hữu của Hoàng Huy.
Trần Ninh cũng đã từng thay quân đội hỗ trợ một khoản tiền trợ cấp hai triệu cho Hoàng gia. Thế nhưng Hoàng Hữu Dân đã quyên góp số tiền trợ cấp ấy và tiếp tục sóng cuộc sống nghèo khó của họ. Ông nói vì ông không muốn tiêu số tiền được đổi lấy từ sự hy sinh của con trai ông, điều này khiến họ không cảm thấy thoải mái.
Trần Ninh mỉm cười: “Bác Hoàng, là cháu đây.”
Đúng lúc này, giọng nói tức giận của cậu thanh niên khoác lông chồn vang lên: “Mày dám làm cho người của tao bị thương?”
Cậu ta cùng với cô bạn gái và hai vệ sĩ còn lại trừng mắt nhìn Trần Ninh và Hoàng Hữu Dân.
Trần Ninh quay đầu lại, nhìn về phía vị thiếu gia trẻ tuổi kia và lạnh lùng nói: “Cậu không lên tiếng thì tôi suýt chút nữa đã quên mắt cậu rồi. Cậu thả chó cắn người, còn xúi giục thuộc hạ đánh bác ấy. Chuyện này thì tính sao đây?”
Tên công tử tức giận nói: “Thằng ranh, mày quá ngông rồi đấy! Mày có biết tao là ai không? Tao tên là Lâm Tiêu, đến từ Lâm gia ở Bắc Lãnh!”
Lâm gia của Bắc Lãnh!
Những người trên thuyền nghe xong vậy đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Lâm gia là một gia tộc giàu có ở thành phó Bắc Lãnh, đối với những người bình thường thì nhà họ Lâm hoàn toàn có thể quyết định sinh tử của họ. Không hề quá lời khi nói rằng Lâm gia gϊếŧ người như gi3t ch3t một con chó giữa đường xá, thậm chí họ chẳng cần chịu trách nhiệm gì.
Lâm gia chính là hoành hành như thế đáy.
Hoàng Hữu Dân cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, ông vội vàng bước tới nói: “Lâm thiếu gia, cháu trai của tôi không có ý xúc phạm cậu. Chúng tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men cho con chó và thuộc hạ của cậu…”
Ông còn chưa nói xong, thì Lâm Tiêu đã chửi mắng: “Bồi thường ư? Con chó của tôi trị giá một trăm nghìn đô la và ông đã đá hỏng mũi của nó. Cộng thêm tiền chữa bệnh cho người của tôi, với hai tên bần tiện như ông có thể bồi thường nồi sao?”
Bạn gái đứng kế bên cậu ta, cong môi nói: “Lâm Thiếu, nếu bọn họ không kham nổi tiền bồi thường thì phải quỳ xuống xin lỗi chó cưng của chúng ta!”
Lâm Tiêu lập tức gật đầu, ngạo mạn ra lệnh cho Trần Ninh và Hoàng Hữu Dân: “Đúng thế, chuyện bồi thường để sau hãng tính. Bây giờ tao muốn chúng bây quỳ xuống xin lỗi con chó cưng của tao!”
Một câu này của Lâm Tiêu, làm cho sắc mặt của những người xung quanh đều thay đổi. Mọi người nhìn Trần Ninh và Hoàng Hữu Dân bằng ánh mắt thương hại.
Trần Ninh ăn mặc đơn giản còn Hoàng Hữu Dân lại mặc quần áo tồi tàn, hai người trông giống những người nghèo khổ.
Thật đáng buồn khi một người nghèo còn không bằng một con chó của nhà giàu. Càng đáng buồn hơn khi con người phải quỳ xuống xin lỗi một con chó.
Khuôn mặt của Hoàng Hữu Dân vô cùng khó coi, tuy ông nghèo nhưng ông có lòng tự trọng. Tôn nghiêm và danh dự là thứ mà ông coi trọng nhát. Néu không, ông đã không cho đi số tiền trợ cấp của con trai mình.
Bây giờ người này yêu cầu ông quỳ xuống, thì thà rằng gϊếŧ ông còn hơn Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống xin lỗi, chuyện này có thê.
Hoàng Hữu Dân mở to mắt kinh ngạc khi nghe anh nói vậy. Ông nhìn Trần Ninh với vẻ không tin nổi và nói nhỏ: “Trần Ninh…”