Thiếu Soái Trở Về

Chương 581

Chương 581: Diêm Vương Điện đến.

Tần Phượng Hoàng sững sờ.

Cầu Đại Bưu cũng sửng sốt.

Đến cả Tống Sinh Đình và những nhân viên cửa hàng ở bên cạnh cũng đều sửng sốt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Ninh.

Tần Phượng Hoàng không ngờ tới lại gặp Trần Ninh và Tống Sính Đình ở đây. Cô kinh ngạc kêu một tiếng Tống tổng, sau đó không vui nhìn Trần Ninh nói: “Trần tiên sinh, bây giờ là thời gian tôi tan ca, tôi mua đồ cho ai, có bị lừa hay không, hình như không có liên quan gì đến anh thì phải?”

Trên thực tế, Tần Phượng Hoàng có thể xuất hiện làm bảo.

vệ bên cạnh Tống Sính Đình, là do Trần Ninh sắp xếp.

Ngoài ra, Trần Ninh vừa rồi mới nghe được cuộc đối thoại giữa Tần Phượng Hoàng và Cầu Đại Bưu, liền đoán cô bị anh ta lừa rồi. Hơn nữa Cẩu Đại Bưu lại mạo danh thân phận cứu giúp, lửa Tần Phượng Hoàng, vậy thì anh nhất định phải quản.

Trần Ninh cười nhìn Tần Phượng Hoàng nói: “Tôi nghe được hai người vừa nói chuyện, cái tên béo mập này, ra tay cứu giúp cô sao? Cô xem anh ta đi lại đã thở hồn hển rồi, chỉ dựa vào anh ta mà có thể cứu cô, đừng ngốc nữa.”

Tần Phượng Hoàng giận dữ nói: “Anh đừng có trông mặt mà bắt hình dong, Đại Bưu tướng mạo bình thường, nhưng bên trong có càn khôn đấy.”

Trần Ninh nhìn thân hình mập mạp của Cầu Đại Bưu, cười cười: “Nhìn anh ta có vẻ thật thà hiền hậu, thật ra là một tên giảo hoạt, lại còn bên trong có càn khôn?”

Lúc Cầu Đại Bưu nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình, cũng bị giật mình. Bởi vì Trần Ninh là cố vấn cao nhát của Tập đoàn Ninh Đại, Tống Sính Đình lại càng giỏi, là tổng sự trưởng kiêm chủ tịch của tập đoàn. Có thể nói với hai người họ một câu là có thể khiến anh ta mắt đi chén cơm.

Nhưng mà bây giờ anh ta trần tĩnh lại rồi. Anh ta ở đây chỉ là một nhân viên vệ sinh, lương chả đáng là bao. Nếu như có thể lừa được sự tín nhiệm của Tần Phượng Hoàng, thì quần áo hàng hiệu xe đẹp đều có, thậm chí có thể ngủ cùng Tần Phượng Hoàng một đại mĩ nữ xinh như hoa như: ngọc. Nghĩ như vậy thôi là anh ta lấy lại dũng khí. Chỉ cần có thể lừa được Tần Phượng Hoàng, sợ gì đắc tội với hai người họ, sợ gì mắt đi công việc chứ. Vì thế anh ta liền trầm mặt xuống, không vui nhìn Trần Ninh nói: “Trần Ninh, mong anh nói chuyện tôn trọng tôi một chút.”

Trần Ninh gật đầu: “Được. Anh nói là anh ra tay cứu Tiểu Tần, vậy thì thân thủ của anh không tôi, phải không?”

Cửu Đại Bưu vẫn chưa lên tiếng, thì Tần Phượng Hoàng ở bên cạnh hừ lên: “Đấy là đương nhiên rồi, chỉ cần một quyền vung ra, thì có thể phế được Hồng Thiên một trong Thập Điện Diêm La, anh nói có giỏi không?”

Tống Sính Đình nghe xong kinh ngạc nói: “Chả trách buổi chiều hôm nay cô giao đấu với Hồng Thiên, cô vẫn luôn chiến thế thượng phong, thì ra là Cầu Đại âm thầm ra tay tương trợ, làm bị thương Hồng Thiên, nên cô mới thắng được.”

Tần Phượng Hoàng có chút ngượng ngùng, nhưng gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, do đó tôi rất cảm kích Đại Bưu, anh ấy nhìn cũng không phải tầm thường, mà rất giỏi.”

Đại Bưu nghe xong, theo như bản năng ưỡn ngực ra, có chút đắc ý.

Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhếch lên: “Tôi vẫn nghi ngờ tên này là lừa đảo.”

Tần Phượng Hoàng muốn giận dữ.

Trần Ninh tiếp tục nói: “Thế này nhé, tôi với vị Đại Bưu bên trong có càn khôn này đấu vài chiêu, nếu như anh ta có thể đánh thắng được tôi, vậy thì coi như tôi trách nhằm, tôi sẽ đích thân trịnh trọng xin lỗi chuộc tội với anh ta. Nếu như đến tôi cũng đánh không lại, vậy thì là kẻ lừa đảo không sai rồi.”

Tần Phượng Hoàng giận dữ nói: “Trần Ninh, anh đừng quá đáng.”

Tống Sính Đình nhìn xung quanh, cảm thấy Cầu Đại Bưu này không giống như cao thủ thân thủ bất phàm, thấy sự hoài nghỉ của Trần Ninh là có lý, nếu như Tần Phượng Hoàng bị anh ta lừa tiền lừa sắc, vậy thì không được rồi.

Do đó, cô cười nói với Tần Phượng Hoàng: “Tiểu Tần, nếu như Cầu tiên sinh thật sự có bản lĩnh, Trần Ninh thử anh ta cũng không sao cả, vàng thật không sợ lửa. Nếu như anh ta là lừa đảo, Trần Ninh thử ra, cũng là tốt cho cô mà thôi.”

Tần Phượng Hoàng không khách khí với Trần Ninh, nhưng đối với Tống Sính Đình, vẫn là có chút khách sáo.

Cô gật đầu: “Được, vậy Đại Bưu anh đầu với Trần Ninh hai chiêu. Đại Bưu, tôi biết anh có tài nghệ tuyệt vời, là cường giả ẩn thân, không cần khách khí, cứ đánh anh ta một trận là được.”

Cầu Đại Bưu ngần tò te!

Anh ta không nghĩ là sự việc sẽ biến thành thế này, lại muốn anh ta đánh nhau. Có điều, lúc trước từng học qua vài chiêu, cộng thêm thân hình béo tròn, thể hình nhìn tốt hơn Trần Ninh. Anh ta nghĩ với thân hình của mình, đánh tên thư sinh như Trần Ninh chỉ là chuyện nhỏ. Vì thế, không chút do dự liền đồng ý: “Ha ha, nếu như Trần tiên sinh đây muốn bị bẽ mặt, vậy thì tôi sẽ cho anh được như ý”

Nhân viên cửa hàng Armani không ngờ được đám người Trần Ninh lại muốn đánh nhau, cô vội vàng nói đánh nhau thì đi ra ngoài.

Trần Ninh cùng với Cầu Đại Bưu và mọi người, đi ra ngoài cửa hàng. Anh cười vẫy vẫy tay: “Nào!”

Cầu Đại Bưu hét lên: “Tiếp chiêu.”

Anh ta nói xong, buông cánh tay ra, vung ra một quyền vào Trần Ninh. Cú đắm này Tống Sính Đình không nhìn ra chút manh mối nào, nhưng cuộc đánh nhau kịch liệt của cao thủ Tần Phượng Hoàng lại đần người ra. Ra đòn không vững, rời rạc, nắm đắm không có lực, sơ hở chồng chất, căn bản chả có nền móng gì, chả khác gì với đánh nhau ở ngoài đường cả. Sắc mặt cô trở nên khó coi, trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm không tốt. Lẽ nào cô thật sự bị lừa rồi?

Không thể nào được, Cầu Đại Bưu nhất định là cao thủ tuyệt thế, chiêu đó nhất định trở lại nguyên trạng, quay về quỹ đạo. Nhưng mà giây sau đó, sự hoang tưởng của cô, đã bị Trần Ninh dập tắt mắt.

Trần Ninh thoải mái né tránh cú đắm đó của anh ta, đồng thời giơ tay lên, đánh vào khuôn mặt tròn như cái bánh của Cầu Đại Bưu.

Cạch!

Sống mũi của Cẩu Đại Bưu bị đánh gãy, khắp mặt đầy máu.

Đây vẫn là do Trần Ninh ra tay lưu tình, nếu không thì, chỉ cần một cú đắm nhẹ nhàng của anh cũng làm cho sương mặt anh ta vỡ nát vụn rồi.

Ôi Cầu Đại Bưu đau đớn, ôm mũi ngồi xổm xuống, kêu lên không ngừng. Sắc mặt Tần Phượng Hoàng trắng bệch, không cần Trần Ninh nói thêm gì nữa, cô đã biết ràng, mình thật sự bị lừa rồi. Tên Đại Bưu này không phải là người bí ẩn buổi chiều âm thầm cứu cô, mà là hoàn toàn là tên lừa đảo. Mặt cô đỏ bừng lên, giận dữ chát vấn anh ta: “Sao anh lại lừa tôi?”

Lúc này Cầu Đại Bưu biết là không giấu được nữa, lột bỏ lớp ngụy trang: “Mẹ nó, là cô tự động đến hỏi tôi có phải là cao thủ hay không, ép hỏi tôi có phải là người cứu cô hay không. Tôi biết phải làm sao, đương nhiên là thừa nhận theo lời cô nói rồi. Lẽ nào cô tự mang đến, tôi lại không nhận sao?”

Tần Phượng Hoàng giận dữ nói: “Vô liêm sỉ, cút ngay đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, không thì gặp một lần đánh một lần.”

Cầu Đại Bưu nghe xong, cắp đít chạy mát.

Tần Phượng Hoàng vô cùng thất vọng, không ngờ được anh ta là kẻ lừa đảo, vậy thì cao thủ thần bí cứu cô thật sự đang ở đâu?

Tống Sinh Đình không ngờ được sự việc sẽ thành ra như: vậy, nhìn bộ dạng mắt mát của Tần Phượng Hoàng, liền an ủi vài câu. Sau đó, cô nhỏ tiếng nói với Trần Ninh: “Được rồi, anh phá hoại việc tốt của người ta, mau đi thôi!”

Trần Ninh khóc dở cười dở, anh giúp cô ấy không bị mắc lừa, sao lại gọi là làm hỏng việc tốt chứ? Lúc anh và Tống Sính Đình chuẩn bị rời đi. Nhưng vào lúc này, lại có mấy chiếc xe gầm thét đến, dừng trước mặt ba người bọn họ.

Bước xuống mấy người đàn ông hung thần ác sát.

Cầm đầu có hai người, một người trên mặt có hai vết sẹo bằng dao, một người đầu cạo bóng loáng. Hai người này đều là một trong Thập Điện Diêm La, mặt có vét sẹo gọi là Cao Tiến, đầu cạo trọc kia gọi là Tạ Thiên Lai. Sau hai người này còn có một lượng lớn thuộc hạ hung hãn, bao vây ba người Trần Ninh lại.

Cao Tiến lạnh lùng nói: “Các người đánh Hồng Thiên bị trọng thương, từ chối gặp chủ nhân Thiên Sách?”

Giọng Tạ Thiên Lai khàn khàn nói: “Bây giờ bọn mày có hai đường có thể chọn, thư nhất là chết, còn lại là ngoan ngoãn đi cùng với bọn tao, đi gặp Thiên Sách.”