Chương 342: Nhà Họ Dương Thể Diện Lớn Rồi!
Hôm nay là ngày thọ thần của Dương lão phu nhân, mấy chục năm gần đây nhà họ Dương cũng dần dần suy tàn, những người đẳng cấp quyền quý ở thành phố Thượng Hàng này đến chúc thọ Dương lão phu nhân cũng không có mấy người.
Điều này đã đủ chứng minh rằng hào môn Dương gia ngày xưa đã không còn nữa, hiện nay đã là gần đất xa trời.
Dương lão phu nhân lại là một người yêu thể diện!
Lã Quýnh Dương đem theo thủ hạ xông vào Dương gia chém chém gϊếŧ gϊếŧ trọng ngày thọ thần của bà áy.
Còn nói năng lỗ m4ng muốn đập phá nhà họ Dương.
Đây khiến bà ấy rất tức giận, nhưng vẫn là bất lực nhẫn nại.
Bởi vì bây giờ nhà họ Dương trong mắt Lã gia mà nói, đến cái rắm cũng không bằng.
Vốn cho rằng bữa tiệc thọ của bà sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu, nhà họ Dương bắt đầu từ hôm nay cũng không thể ngẳng đầu nhìn mọi người.
Nhưng khiến Dương lão phu nhân không ngờ tới là, cháu rễ Trần Ninh của bà ấy thế mà lợi hại như vậy, trực tiếp dọa Lã gia quỳ xuống!
Đám người Lã gia còn làm gấy tay tạ tội, còn trung thực chúc thọ bà.
Cuối cùng sau khi được Trần Ninh cho phép mới nhếch nhác không nhìn được mà bỏ chạy.
Không những Dương lão phu nhân kinh ngạc đến ngố!
c Đám người nhà họ Dương còn có cả những khách khứa có mặt ở đây cũng kinh ngạc đến phát ngóc rồi!
Chuyện này truyền ra ngoài thành phố Thượng Hàng, tiếng tăm của Dương gia nhất định trong chốc lát liền đi lên rồi!
Những người trong giới quý tộc biết nhà họ Dương lợi hại như thế, những kẻ trước đây từng tránh xa nhà họ Dương, chắc chắn lần nữa đến bàn giao, đến hợp tác.
Sau đó nhà họ Dương lại có khả năng lại tái xuất, quay trở lại với đẳng cấp hào môn ở thành phố Thượng Hàng!
Dương lão phu nhân vẻ mặt tràn đầy phấn khởi, bà trực tiếp kéo tay Mã Hiểu Lệ bên cạnh, nhiệt tình nói với Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ: “Con trai, con dâu! Con gái của các con đúng là gả cho một người cháu rễ tốt! Vô cùng, vô cùng!”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ thụ sủng nhược kinh, Tống Trọng Bân có chút quẫn bách nói: “Mẹ, mẹ quá khen rồi!”
Mã Hiểu Lệ không nói gì, nhưng trên mặt cũng không giấu được niềm tự hào, rõ ràng là tự hào về con rễ.
Dương lão phu nhân mặt mày rạng rỡ, khuôn mặt già nua cười tươi như một đóa hoa cúc, vui vẻ nói: “Không cần khiêm tốn, Lã Quýnh Dương đó ở Thượng Hàng là thân phận gì mọi người ai cũng biết. Những người có thể hô mưa gọi gió đấy!”
“Lã Quýnh Dương nhìn thấy cháu rễ tôi, tự nhiên trực tiếp quỳ xuống, đánh gãy tay nhận sai. Từ điểm này có thể nhìn ra được sự lợi hại của đứa con rễ này.”
“Hôm nay đứa cháu rễ này của tôi thật cho tôi thể diện, cho nhà họ Dương chúng ta thể diện rất lớn! Tâm tình tôi thật sự rất vuil”
Dương Lão phu nhân nói xong, thì vẫy tay gọi Trần Ninh và Tống Sính Đình tới, để bà ta ngắm nhìn kỹ hơn.
Hai người Trần Ninh và Tống Sính Đình không còn cách nào, chỉ có thể đi qua, lớn tiếng gọi bà nội.
Dương lão phu nhân càng cười không khép được miệng, bà càng nhìn càng thấy Trần Ninh không giống bình thường.
Trần Ninh là kiểu người nhìn thoáng qua thì vẫn tàm tạm, nhưng càng nhìn càng thấy có phẩm vị, càng nhìn càng thấy ưa nhìn.
Dương lão phu nhân hết lời khen ngợi: “Kim đồng ngọc nữ, trời tác thành một đôi!”
“Người đâu, đem vòng ngọc quý phi tôi thích nhất ra đây. Tôi muốn tặng cho cháu gái bảo bối của tôi!”
Mọi người nhà họ Dương nghe được đều ngạc nhiên, chiếc vòng ngọc quý phi đó là chiếc vong ngọc hoàng lục có giá trị lên đến hàng ngàn vạn. Cũng là thứ mà Dương lão phu nhân yêu thích nhất, vậy mà lại muốn tặng Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình nhanh chóng từ chối. Nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự khăng khăng muốn tặng của bà nội. Cuối cùng, cô chỉ có thể để bà nội giúp cô đeo lên chiếc vòng hoàng lục.
Đám người nhà họ Dương, còn có cả khách mời đều lộn xộn vây quanh. Nhiệt tình khen ngợi gia đình của Tống Trọng Bân, giống như những ngôi sao uốn mình quanh mặt trăng.
Cả nhà Tống Sính Đình thật ra cũng hiểu rõ, bà nội và mọi người bây giờ biến thành nhiệt tình như vậy, thật sự hoàn toàn đều là vì Trần Ninh.
Nếu như không có Trần Ninh, bà ta cũng coi như là thê bằng phu quý rồi. Bà lặng lẽ cầm lấy tay của Trần Ninh và nắm thật chặt.
Trước đây Diêu Hiểu Đông được mọi người vây quanh nịnh nọt, bây giờ biến thành người không ai chú ý đến, không người hỏi thăm!
Chấn động trong lòng Diêu Hiều Đông vẫn chưa lành hẳn, anh ta tận mắt nhìn thấy Lã gia ngông cuồng tự đại ở trước mặt Trần Ninh cúi rạp người cầu xin. Thế lực của Trần Ninh này khủng b0 đến mức nào?
Anh ta lúc này nhìn vào Tống Sính Đình đang tràn đầy hạnh phúc nắm tay Trần Ninh, nghĩ tới lúc nãy anh ta vọng tưởng theo đuổi Tống Sính Đình, đây đúng là cướp bàn thờ trước mặt Diêm Vương! Tự tìm đường chết!
Nghĩ như vậy, mồ hôi từ trên trán anh ta chảy xuống. Anh ta nhân lúc không có ai để ý tới mình, liền dẫn theo hai thủ hạ, xám xịt bỏ chạy.
Không lâu sau, Dương lão phu nhân phân phó quản gia mở tiệc.
Lúc chuẩn bị mở tiệc, bà nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy Diêu Hiễu Đông đâu, bà mới giật mình hỏi: “Diêu thiếu đã đi rồi sao?”
Quản gia nói: “Cậu ấy bị thương rồi! Hơn nữa lúc trước đã thất lễ với Trần tiên sinh và cô Tống, sợ nên đã mặt mày xám xịt chạy rồi!”
Dương lão phu nhân gật gật đầu: “Cậu ta đi rồi cũng tốt. Cậu ta trước đó đối với cháu dâu và cháu rễ tôi, quả thật đã thát lễ nhiều rồi! Không ra thể thống gì!”
Dương lão phu nhân nói hơi mất giọng, vốn dĩ Diêu thiếu là người duy nhất đến dự tiệc thọ của bà trong số những người có đẳng cấp quyền quý bậc nhất ở thành phố Thượng Hàng.
Bây giờ Diêu thiếu đi rồi, trong tiệc mừng thọ, một người trong giới đẳng cấp quyền quý cũng không có, khiến cho bà cảm thấy không có thể diện.
Nhưng vào lúc mới bắt đầu mở tiệc, một người hầu hoảng hốt từ ngoài chạy vào, khẩn trương nói: “Lão phu nhân! Bên ngoài rất nhiều người đến, đều là nhân vật không thẻ đắc tội!”
Dương lão phu nhân nghe thấy, thất thanh nói: “AI Không lẽ Lã Quýnh Dương không phục, quay về kéo người đến trả thù?”
Những người ở đó nghe thấy, đều giật nảy người, lộ ra vẻ mặt Sợ hãi.
Người hầu còn chưa kịp giải thích thì một người đàn ông mặc chiếc áo màu xám, đeo kính, dáng vẻ uy nghiêm, lịch lãm dẫn theo một đám thủ hạ tiến vào.
Dương lão phu nhân nhìn thấy người đàn ông nho nhã này, thất thanh kinh ngạc kêu lên: “Thị tôn đại nhân!”
Hóa ra người đàn ông nho nhã này là thị tôn của thành phố Thượng Hàng Tô Hải Châu, theo sau hầu hết đều là những lãnh đạo của thành phố Thượng Hàng. Những nhân vật ngày thường chỉ có thể nhìn thấy trên bản tin của thành phố Thượng Hàng bây giờ toàn bộ đều xuất hiện ở nhà họ Dương.
Tô Hải Châu cười cởi mở: “Chúng tôi biết hôm nay là ngày thọ thần của bà nội Trần tiên sinh, đặt biệt tới để xin uống một li rượu mừng! Mạo muội tới thăm, vẫn mong Trần tiên sinh và Dương lão phu nhân lượng thứ!”
Dương lão phu nhân kích động đến nói không được lưu loát nữa, vội vàng nói: “Không mạo muội, không mạo muội! Thị tôn đại nhân các ngài đại xá ngôi nhà này như bức tranh thêm sáng vậy! Mau vào trong ngồi!”
Một nhóm lãnh đạo Tô Hải Châu đều không dám ngồi, mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào Trần Ninh.
Bọn họ là tới để lấy lòng Trần Ninh, lúc này lại sợ đánh mông ngựa lại đánh phải chân ngựa. Khi Trần Ninh còn chưa tỏ thái độ, nội tâm bọn họ vô cùng thấp thỏm.
Trần Ninh không thích những nhà lãnh đạo này đến nịnh nọt anh.
Nhưng mà, hôm nay dù sao cũng là thọ thần của bà nội Tống Sinh Đình, anh không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ầm ï mất vui, cuối cùng điềm đạm nói: “Nếu đã đến rồi, vậy thì ngồi xuống uống chén rượu đã rồi đi!”
Đám người Tô Hải Châu nghe Trần Ninh nói câu này mới nở nụ cười cùng Dương lão phu nhân và Trần Ninh ngồi xuống.
Cung kính chúc rượu Trần Ninh và Dương lão phu nhân.
Dương lão phu nhân lớn tuổi rồi, nhưng bà một chút cũng không ngốc.
Bà đâu phải không nhìn ra, những vị lãnh đạo này đều là vì Trần Ninh mà đến.
Cùng lúc bà ta thấy có thể diện hơn, thái độ đối với cả nhà Trần Ninh cũng đã tốt lên, tốt đến mức cả nhà Tống Sính Đình đều vui mừng.