"Ưʍ..." Từ Niệm nhịn không được run lên, toàn bộ hạ thể đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó chịu vô cùng, sao cô mới bị một người đàn ông xa lạ sờ thôi mà đã phản ứng nhanh vậy chứ...
"Âʍ ɦộ chảy nước nhanh như vậy sao? Không ngờ một người đẹp thanh thuần như cô lại có một cái âʍ đa͙σ biết chiều người ta đến vậy đấy!”
Khóe miệng người đàn ông gợi lên ý cười hưng phấn, hai cánh môi không mỏng không dày bộ dạng cực kỳ tuấn tú, cho dù hắn che mặt, Từ Niệm cũng có thể từ ra đôi mắt và cánh môi của hắn, có thể đoán hắn là một người đàn ông rất đẹp trai.
"Âm hạch mềm thật!” Người đàn ông càng thở gấp, lòng bàn tay nóng rực phủ lên xoa nắn vào âʍ ɦộ vừa ướt vừa mềm.
"A... Đừng... Nhẹ thôi... Ưm a..." Âʍ ɦộ của Từ Niệm tràn đầy da^ʍ ô bị liên tục đùa bỡn truyền ra kɧoáı ©ảʍ mê đắm, khiến cả người cô xụi lơ ngã vào trong ngực người đàn ông, hai chân bị ép dang rộng ra, chỉ có thể mặc cho tay hắn tùy ý làm bậy bên trong qυầи ɭóŧ của mình.
"Quần áo vướng víu quá!” Hơi thở của người đàn ông vừa dồn dập vừa nặng nề, sau khi rút lòng bàn tay ướt sũng ra khỏi phần dưới dính dính của người phụ nữ, cầm kéo lên, muốn cắt quần áo trên người cô thành từng mảnh.
Nghe tiếng quần áo bị cắt nát, Từ Niệm cảm thấy sợ hãi khó hiểu, rất sợ kéo có thể cắt lên da thịt của mình.
"Đừng... Đừng dùng kéo... Tôi sợ..."
"Sao cắt quần áo mà không được dùng kéo? Đừng quên rằng trên cổ cô vẫn còn đeo cái xích chó đấy!”
Người đàn ông kéo vải vụn trên người cô ra, đè cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô dưới thân mình.
Từ Niệm vẫn còn chưa hết sợ hãi, người đàn ông đè lên người cô đã bắt đầu nhào nặn bộ ngực của cô, ngậm bầu vυ' của cô vào miệng bú ngon lành.
"A... Nhẹ thôi... Ưm…”
Người đàn ông nghe cô không ức chế được tiếng rêи ɾỉ, động tác trong miệng càng thêm hung mãnh, mυ'ŧ lấy bộ ngực nặng trĩu trên ngực cô cho đến khi hiện lên một tầng nước lấp lánh.
Thân thể Từ Niệm dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của người đàn ông kɧoáı ©ảʍ càng phát ra sự hưng phấn mãnh liệt, làm cho cô cho dù tỉnh táo biết mình đang bị xâm phạm, thân thể mẫn cảm cũng không ngăn cản được có cảm giác, thậm chí trở nên đói khát khó chịu mà từ trước nay cô chưa từng cảm nhận được.
"Rên đi! Rên to lên cho tôi!” Người đàn ông cọ phần cứng rắn căng phồng dưới háng cách một lớp quần va vào âʍ ɦộ ướŧ áŧ của cô, khiến bộ ngực đầy đặn của cô nổi lên một trận sóng thịt.
"Ah! "Từ Niệm bị đâm đến mức da^ʍ kêu một tiếng, bị người đàn ông bú ɭϊếʍ đến mức mặt đỏ bừng.
"Rên lên! Rên tiếp đi! Muốn rên thì cứ rên!”
Người đàn ông thấy rõ ràng thân thể cô có phản ứng còn không thể buông ra, liền lấy ống tiêm chứa thuốc kí©ɧ ɖụ© tiêm vào cánh tay cô.
"A, lần này xem cô còn dè dặt nữa không! Van xin tôi chơi cô đi nào!” Người đàn ông nói xong, mạnh mẽ nắm lấy bầu vυ' xinh đẹp của cô, bóp cặρ √υ' trắng nõn hiện lên mấy dấu tay đỏ thẫm.
"A…”
Trán và lưng Từ Niệm bắt đầu đổ mồ hôi ra ngoài, dưới sự thúc đẩy của thuốc kí©ɧ ɖụ©, du͙© vọиɠ tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể bắt đầu bị không ngừng kích phát, khiến mị thịt bên trong âʍ đa͙σ của cô bắt đầu nhúc nhích khó nhịn, cả người đều cực kỳ khó chịu.
Côn ŧᏂịŧ cứ cọ xát vào miệng âʍ đa͙σ nóng bỏng, ngón tay cắm đút nhanh đến mức khiến da^ʍ huyệt điên cuồng phun nước
"Đừng, đừng đối xử với tôi như vậy, tôi khó chịu lắm! Làm ơn, làm ơn để tôi yên đi mà!” Từ Niệm nhịn không được cầu xin tha thứ, ở trên giường khó chịu vùng vẫy.
Người đàn ông ngừng mọi động tác, cứ như vậy ngồi ở trên giường, cụp mắt nhìn con mồi của mình, chờ cô bị thuốc kí©ɧ ɖụ© làm cho phát tình, chủ động dâng thân thể ngon lành lên miệng hắn.
"A... Khó chịu... Khó chịu quá... Cứu tôi... Ai cứu tôi với..." Hai tay Từ Niệm tự ôm lấy thân thể đói khát của mình, hai chân cũng gắt gao cọ vào nhau, tần suất âʍ đa͙σ co rút không ngừng tăng nhanh, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra.
Người đàn ông có thể nhìn thấy rõ mật dịch qua khe hở giữa hai chân đang kẹp chặt của cô, biểu tình trên mặt càng thêm gấp gáp không thể nhịn được, miệng khô lưỡi khô điên cuồng nuốt nước miếng, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào khu vực riêng tư của cô.
"Cô thấy thế nào hả, muốn thì nhanh chóng cầu xin tôi chơi cô đi nào!”
"A... Tôi... Ưm a..." Từ Niệm khó chịu đến nói không nên lời, há miệng rêи ɾỉ không ngừng.