Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn giúp đỡ tượng thần, cơ thể nghiêng về phía trước, dồn toàn bộ sức nặng vào nửa thân trên, để đỡ ngứa hơn cô cọ hai đùi vào nhau.
Cảm giác giữa hai chân có nước chảy ra, cô ngoan ngoãn vén váy lên, vểnh mông lên cao, để lộ hoa huyệt hồng hào ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, ngước mắt khẩn cầu nhìn lên thần linh do chính tay cô nhào nặn ra.
“A ưm…” Muốn…
Lyle cúi đầu, chăm chú nhìn cô gái vì mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ cho hắn mà nói không rõ ràng.
Ngày ấy ở trong pho tượng hắn được đánh thứ nhờ nghi lễ, lúc tỉnh dậy thì đã thấy cô quỳ dưới người hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ vọng xen lẫn với sự thấp thỏm lưỡng lự.
Mà hắn chỉ cần cho cô chút năng lực đã nhận được một tín đồ.
Nhút nhát, khát vọng, hết sức thành kính như dâng hết tất cả ra trước mặt hắn, buồn vui, giàu nghèo, sinh tử đều giao hết vào tay hắn, cho dù hắn chỉ là một pho tượng không rõ khuôn mặt.
Tựa như những giáo đồ cuồng tín vây quanh những vị thần khác mà hắn từng thấy.
Không, nó còn hơn thế nữa, và còn đơn thuần hơn.
Khiến hắn không thể nhịn được đưa ra những điều kiện quá đáng với cô.
“Miệng ăn còn chưa đủ sao, đúng là tham lam mà.”
Lyle nhẹ nhàng khiển trách cô, bỗng dưng cô gái yêu kiều rêи ɾỉ, hai chân run rẩy không ngừng.
Hai cánh hoa mập mạp như bị bàn tay vô hình tách ra, để lộ thịt huyệt non nớt bên dưới. Bàn tay kia cẩn thận tìm kiếm dọc theo khe thịt ướŧ áŧ, rồi tìm đến chính xác nơi âʍ ѵậŧ ẩn náu, sau đó mân mê qua lại.
“Ưm m…”
Martha vô thức siết chặt hai chân nhưng khe thịt vẫn chảy dâʍ ŧᏂủy̠ thành dòng, cái miệng nhỏ nhắn đang bị bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đáng sợ chặn lại nên cô chỉ có thể phát ra tiếng kêu rêи ɾỉ.
Đến đây vẫn chưa đủ, dị vật thon dài vô hình kia lại tiếp tục thăm dò vào trong, từng chút một đi vào con đường nhỏ hẹp, cẩn thận tránh đi lớp màng tượng trưng cho trinh tiết, rồi như con rắn nhỏ luồn lách chui vào, di chuyển trái phải, xông thẳng vào chỗ sâu thẳm.
“Ư… A a…”
Mị thịt nhạy cảm bị dị vật lạnh lẽo không ngừng chen vào trong, tiểu huyệt vì lạnh nên co rút lại.
Thịt huyệt bao lấy thứ đó, siết chặt lấy nó, lúc này cô mới phát hiện hình như có cái gì đó như vảy bao phủ bên trên, bên ngoài gồ ghề tiếp xúc với tầng tầng lớp lớp nếp nhăn bên trong, cọ xát hết lần này đến lần khác rồi đi sâu vào trong, khiến cả người cô gái mất sạch sức lực.
Martha vô thức cắn chặt khớp hàm, ý muốn chống lại kɧoáı ©ảʍ đang dâng trào bên dưới hạ thể, nhưng cô quên mất miệng mình vẫn đang ngậm lấy côn ŧᏂịŧ tượng thần.
Cảm giác dưới háng có một sức lực nhàn nhạt truyền đến, Lyle ngừng một chút rồi cười khẽ: “May là cơ thể này làm bằng gỗ, nếu không chỗ đó đã bị Martha của chúng ta cắn đứt.”
Cô gái hoảng hốt đỏ bừng mặt, vội vàng nhả ra: “Tôi xin lỗi ngài Lyle…”
Chỉ là bên trên đã nhả ra nhưng cái miệng nhỏ bên dưới vẫn ngậm chặt thứ đó vào trong cơ thể.
Lyle lại cười: “Thoải mái như vậy sao?”
“Ưm…” Cô gái cúi đầu, vành tai ửng đỏ.
“Đừng xấu hổ.” Lyle trấn an cô: “Martha của chúng ta sắp thành thiếu nữ mười tám tuổi rồi, tham lam một chút cũng là chuyện thường tình.”
Vật thể thon dài rút khỏi con đường nhỏ hẹp, rồi lại quấn quanh thắt lưng và đùi cô gái, gập cả người cô lại sau đó mở rộng hai chân cô ra.
“Hơn nữa, Martha đã ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều ngày như vậy, để ta nhìn xem trong tử ©υиɠ nhỏ đã quen được cắm chưa?”
~Mọi người thấy truyện hay thì giúp mình đánh giá và đề cử nha~