Thật là lãng phí khi làm cha của cô nhiều năm như vậy!
Con gái là một cô gái, trước không hiểu và hiểu lầm của cha, cô đành gạt sự e dè, thận trọng của con gái, nói thẳng mình có ham muốn tìиɧ ɖu͙© rất mạnh.
Làm cho ông đau lòng xấu hổ day dứt, người làm cha như ông làm thật quá thất bại!
Cho nên đừng nói ăn một miếng vυ' của cô, cho dù để ông cúi đầu vào giữa chân cô, liếʍ huyệt cho cô, ông cũng không cự tuyệt được!
Làm cha không dễ, làm cha có con gái ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt lại càng khó làm, nhưng ông sẽ cố gắng!
Để tỏ lòng mình nghĩ sao nói vậy, thật sự muốn phối hợp với con gái, lời nói là nguyện vọng chân thực trong nội tâm ông, cho nên, ông chủ động ôm lấy con gái, hôn lên trán cô một chút, giọng nói dịu dàng thấm trong xương cốt mà trấn an: "Ba trách lầm Tinh Tinh, Tinh Tinh, không cần cùng lão đầu lớn tuổi đầu óc không tốt này tức giận, được không? Ba sẽ ăn sữa của Tinh Tinh, Tinh Tinh muốn ăn như thế nào?"
Ăn như thế nào? Ghế sô pha nhỏ quá, vẫn là đi trên giường ăn!
Tiêu Tinh Tinh nghĩ vậy, vòng tay ôm cổ ông, hơi thở như hoa lan: "Ôm con, đi lên giường."
Tiêu Minh Phong không dám nghĩ xem điều đó có phù hợp hay không, ông đầy áy náy chỉ muốn đến bù.
Vì vậy, ông nghe thấy chính mình thì thầm đáp lại, "Được."
Con gái thì cao nhưng cũng may ông cao 1,9m, quanh năm tập thể dục, lại còn chạy marathon nên ông dễ dàng bế ngang con gái không mảnh vải che thân lên bước vào phòng ngủ.
Ông muốn đi đến phòng ngủ phụ của cô, nhưng con gái ông ở trong ngực ông, chu miệng chỉ vào phòng ngủ chính, ông cũng cười cười, đều phát triển đến mức cho nhau bú sữa, lựa chọn căn phòng không còn quan trọng nữa.
Thật ra Tiêu Tinh Tinh cũng không suy nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy phòng ngủ chính lớn hơn, giường cũng lớn hơn, nằm trên đó sẽ sung sướиɠ hơn, căn bản cô không biết lão đầu nhà cô hiểu lầm cô hướng đến danh nghĩa của phòng ngủ chính, tiểu tính tình muốn làm "nữ chủ nhân" của ngôi nhà.
Tiêu Minh Phong và gia sư của ông trước đây không kết hôn, khi đó ông vẫn còn là một sinh viên, không có khả năng mua nhà, vì vậy, trong căn hộ hai phòng ngủ hiện tại, không có người phụ nữ nào ngủ trong phòng ngủ chính.
Chỉ có bản thân Tiêu Minh Phong và Tiêu Tinh Tinh trước mười ba tuổi nằm trên tấm ga trải giường bằng vải bông ca rô màu xanh lam.
Khi Tiêu Tinh Tinh có kinh vào năm mười ba tuổi, ông đã sắp xếp cho cô ngủ trong phòng ngủ phụ. Trước đó, cha và con gái đều ngủ chung một giường, đắp cùng một chiếc chăn bông.
Không phải Tiêu Minh Phong không biết điều này có chút không thích hợp, nhưng trong một gia đình đơn thân, một tay nuôi nấng con gái, mối quan hệ cha con luôn đặc biệt và bền chặt hơn những cha con bình thường khác.
Mãi đến khi con gái có kinh, dính trên áo ngủ ông, ông mới biết chuyện không thể chậm trễ nên vội vàng chi mạnh tay để trang hoàng phòng ngủ phụ thật xa hoa ngọt ngào, kết thúc hai cha con ngủ chung giường.
Lúc đầu đương nhiên con gái không đồng ý, quậy lên, ông đối mặt với chăn bông phòng ngủ chính lạnh lẽo, trong lòng ông cũng cảm thấy trống rỗng, nhưng luôn phải trải qua quá trình này, ông kiên trì được.
Không ngờ hơn mười năm sau, con gái lại ngủ trên chiếc giường lớn này, không mảnh vải che thân, được chính ông bế công chúa bế vào.
Con gái vừa ngã ở trên giường lớn, liền vui vẻ lăn lộn trên giường, không cố kỵ mình không mặc quần áo chút nào, giang rộng tứ chi không có ý thức giới tính, hoàn toàn mở thân thể ra, không che giấu chút nào lộ ra cho cha già hắn nhìn.
Tuổi và dáng của người con gái đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, cô ấy xinh đẹp như một bông hồng nở trong sương sớm, lộng lẫy đến mức khiến ông không thể rời mắt, ông cũng không còn cố tình kìm nén những ham muốn bên trong và phản ứng thân thể , dù sao, con gái cái gì cũng hiểu, hiểu ông, đó là phản ứng sinh lý, nếu không có phản ứng gì khi đối mặt với tuyệt sắc vô vật như này, dù là con gái ruột của mình, đó mới là bất bình thường, cho nên mới có câu "nữ lớn tránh cha", bằng không sao phải tránh ? Cần gì phải tránh?
"Cha thất thần gì vậy? Đi lên đây a!" Con gái nhìn ông không động, dùng giọng điệu đùa bỡn gọi ông.
"Ai, con gái bảo bối của ba, con ..." Tiêu Minh Phong nói nhẹ nhàng, nhưng thực ra trong lòng sóng lớn mãnh liệt, ông không còn dè dặt, nhìn thẳng vào mắt con gái, trước mặt cô, dứt khoát cởi bỏ áo khoác cùng T-shirt, đá rơi giày, cởi trần, chân dài một bước lên giường.
Khi Tiêu Tinh Tinh thấy ông lên giường, dùng tư thế mãnh hổ vồ mồi, bổ nhào cha già lên giường.
Lão cha dở khóc dở cười, gật gật đầu: "Con nha..."
"Con làm sao? Con cho Tiêu lão đầu bú nha! Nào, mở miệng ra ~ ah ~"
Tiêu Tinh Tinh nằm trên người cha già, tay nâng bán cầu vυ', đưa nó vào miệng ông.
Tiêu Minh Phong chỉ cảm thấy mùi thơm của hoa hồng, mùi rượu mùi sữa xông tới, dễ ngửi vô cùng.
Cổ họng ông khô khốc, hầu kết tinh xảo trượt lên trượt xuống, còn chưa kịp phản ứng, trên môi ông đã có một mùi thơm nhẹ nhàng, vừa non vừa căng mọng!
A! Đây có phải là núʍ ѵú của con gái ông không? Đầṳ ѵú mà chưa ai từng hái! Vυ' xử nữ!
Ông tạo ra chúng! Nhưng ông cũng trở thành người đàn ông đầu tiên “thu hoạch” chúng!
Ông theo bản năng của một đứa trẻ, không cần nói nhiều hay học hỏi, ông mở miệng liền ngậm lấy đầṳ ѵú hồng hào non mềm xinh đẹp!
Ai! Thơm quá! Thật mềm!
Tốt đẹp làm côn ŧᏂịŧ ông tráng kiện hơn một phần, bị đũng quần siết đau nhức!