HỒ SƠ TÂM LÝ TỘI PHẠM - TỘI KHÔNG THỂ THA
Tác giả: Địa Sơn Khiêm
Edit: Alex.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
_____________
Điêu Thư Chân cười “ha ha” mấy tiếng, hòng giảm bớt cảm giác gượng gạo.
“Chị không có! Sao vậy được? Chị vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc an toàn, lí trí, biết và đồng thuận có được không? Của chị là nghệ thuật giao tiếp! Chị đâu phải loại cặn bã đi lừa gạt tình cảm người khác, với cả bọn họ cũng thấy vui vẻ như chị mà.” Điêu Thư Chân dè dặt giơ hai tay, lời biện minh nghe có vẻ chột dạ, yếu ớt.
“À, vậy hả?” Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Ngọc Thành ghim trên người Điêu Thư Chân như muốn chọt thủng một lỗ. Để xem xem rốt cuộc trong khoang ngực rối loạn này ẩn chứa một trái tim như thế nào.
Điêu Thư Chân như bị đặt dưới kính hiển vi, một vài suy nghĩ, ý định cũng chẳng còn chỗ để mà cất giấu. Cô vừa mở miệng đã cảm thấy khí thế xìu đi mấy phần, mang chút gì đó mềm yếu như muốn van nài xin tha.
“Mấy chuyện lông bông trước kia thôi đừng nhắc nữa, chị đã cải tà quy chính từ lâu rồi.” Màu ửng đỏ loang trên gương mặt Điêu Thư Chân, cô thều thào nói, “Được rồi, chị thừa nhận dùng khả năng của một chuyên gia lập hồ sơ tâm lý để cưa cẩm một người bình thường là không công bằng lắm. Vì chị không thể xác định bọn họ thật sự thích chị nên mới đồng ý phát sinh quan hệ hay là kỹ năng tâm lý học của chị làm ảnh hưởng đến suy nghĩ tự do của họ.”
“Nhưng mà thật đó, một ngày không tán mấy chị gái là chị cảm thấy bứt rứt cả người, ăn không ngon, ngủ không yên; hai ngày không tán mấy chị gái là chị sẽ cồn cào ruột gan, không cảm nhận được niềm vui cuộc sống; ba ngày không tán thì tâm trạng đau thương, chán nản, cảm thấy đời thật vô vị, nghi ngờ ý nghĩa của nhân sinh.” Điêu Thư Chân lí nhí biện hộ, “Chị biết làm vậy không được tốt lắm, nhưng mà chuyện này thật sự rất nghiện. Bỏ, đời này cũng không bỏ được.”
Ánh mắt thâm trầm của Tống Ngọc Thành vẫn bất di bất dịch. Điêu Thư Chân kinh hồn táng đảm nhìn đối phương mấy giây, sau đó đầu hàng chuyển mắt.
Đôi đồng tử kép đen láy kia tựa hồ nước sâu không thấy đáy, thần bí, lạnh lẽo mà dính chặt lấy Điêu Thư Chân, khiến cô cảm thấy mình như một con non bị thợ săn nhắm trúng, mũi tên bén nhọn chỉa thẳng vào tim, hoặc thần phục, hoặc là chết.
“Được rồi, trừ phi để phá án, còn không chị tuyệt đối không tiếp cận mấy cô nàng đó nữa!” Tim Điêu Thư Chân không ngừng reo hò, nổi trống, ầm ĩ như muốn nổ tung. Bản năng chiến đấu hay trốn chạy trỗi dậy, adrenalin tăng cao. Nhịp tim cô đánh dồn, hơi thở gấp gáp, mặt ửng đỏ, lỗ tai như muốn rỉ ra những giọt máu thắm.
Nhịn rồi lại nhịn, lui nối tiếp lui, thất bại thảm hại, tan đàn xẻ nghé, tơi bời hoa lá.
Cứ thế mà vi phạm điểm mấu chốt, nhượng bộ quyền lợi, lấn vào ranh giới, hai tay dâng quyền hạn của mình lên cho một người khác, từ đó rời xa vườn hoa tươi đẹp, chỉ yêu độc một gốc u lan.
Hoàn toàn trở thành tù binh của đối phương, mặc đối phương ban phát niềm vui sướиɠ lẫn nỗi buồn đau.
Hơn nữa lại còn cam tâm tình nguyện.
Điêu Thư Chân vừa nói xong đã thấy hối hận. Cô xấu hổ đến mức lỗ tai gần như bỏng cháy, vẻ mặt đau khổ kêu rên: “Coi như chị chưa nói gì đi… Không đu đưa với mấy chị gái chắc chị chết mất. Cuộc sống vậy thì còn gì là vui thú nữa!”
“Không được đổi ý.” Tống Ngọc Thành đóng miếng ván cuối cùng vào thuyền, trên gương mặt ngàn năm không thay đổi thoáng hiện nét cười, “Nếu chị làm không được thì em sẽ dùng cách của em để khuyên bảo chị.”
“Khuyên bảo?” Điêu Thư Chân ôm chặt bụng, nghi ngờ hỏi, “Em định khuyên bảo thế nào?”
Tống Ngọc Thành ngừng xe ven đường. Trong ánh mắt kinh ngạc của Điêu Thư Chân, cô lấy một bó dây màu đỏ ra từ thùng xe.
“Cái đậu má!” Điêu Thư Chân không nhịn được phải chửi thề một tiếng. Đương nhiên cô biết thứ này dùng để làm gì, có rất nhiều cách dùng thú vị nhằm tăng thêm một vài niềm vui khác lạ.
Nhưng vấn đề mấu chốt chính là Tống Ngọc Thành đâu thể nào biết được mấy chuyện đó! Không phải cô nàng này chỉ thấy hứng thú với xương cốt người chết thôi sao? Người chết mà cũng cần phải trói á?!?
Chẳng lẽ…
Trên mặt Điêu Thư Chân xuất hiện biểu cảm sụp đổ trời đất tối sầm, nhật nguyệt đảo điên, tam quan bị nghiền thành bột mịn.
“Cái đồ quỷ này ở đâu ra? Ai dạy hư Ngọc Thành nhà tôi rồi!” Điêu Thư Chân đỡ trán, rất muốn lôi kẻ đen tối đã kéo Tống Ngọc Thành vào con đường này ra nã cho hai phát đạn vào đầu.
“Chị gái ở cửa hàng đồ dùng tình thú lần trước chị dẫn em đi tặng thêm.” Tống Ngọc Thành hờ hững nói.
Điêu Thư Chân ôm mặt. Cô không muốn nghe mấy chuyện tự vác đá nện vào chân mình như này nữa!
“Em nói lời sẽ giữ lời.” Như không hề cảm nhận được sự hãi hùng của Điêu Thư Chân, Tống Ngọc Thành cứ bình thản nói, “Nếu chị vẫn không sửa được tật đó thì em sẽ dùng cách của em khuyên bảo chị.”
“Yên tâm, em rất quen thuộc với kết cấu cơ thể người. Điểm hưng phấn ở đâu, điểm đau nằm chỗ nào, đâu là giới hạn sinh lý, làm sao để đạt được sự vui thích hoặc đau khổ tối ưu trong giới hạn khỏe mạnh, vẫn đảm bảo an toàn, làm sao căn cứ vào hành vi để khen thưởng hay trừng phạt, làm sao thành lập cơ chế feedback âm, feedback dương. Em sẽ rất chuyên nghiệp.” Tống Ngọc Thành bình tĩnh đưa ra phán quyết cho Điêu Thư Chân, “Em sẽ giúp chị cai mấy cơn nghiện đó, mà chị cũng sẽ có được rất nhiều sự vui sướиɠ.”
“Sao em biết chị là…” Điêu Thư Chân bịt kín gương mặt đã đỏ bừng. Ham mê bí ẩn, xấu hổ không muốn thừa nhận nào đó cất giấu sâu tận đáy lòng cứ thế bại lộ trước mặt Tống Ngọc Thành, khiến cô không kịp trở tay. Dưới ánh mắt rõ ràng, thấu đáo của đối phương, cô như một con thỏ bị trói chặt trên bàn giải phẫu, run rẩy, sợ hãi chờ lời tuyên án của vận mệnh. Đôi mắt ửng đỏ xót thương khẩn cầu nhìn người phán quyết.
“Trong vụ án của Triệu Quốc Hoa, sau khi em và chị dựng lại hiện trường thì phản ứng của chị rất lạ.” Tống Ngọc Thành vẫn từ tốn, phân tích rõ ràng “nguyên nhân chết” cho Điêu Thư Chân, “Lúc nằm mơ, chị phát ra những âm thanh lạ lắm. Em ngồi kế bên âm thầm quan sát rất lâu.”
Chỉ mới mường tượng ra hình ảnh mình vô thức phát ra tiếng động kì quái khi đang mộng xuân mà Tống Ngọc Thành lại ở ngay bên cạnh, quan sát một cách tò mò, nghiền ngẫm… Điêu Thư Chân đã cảm thấy khó thở, cả người khô nóng, xấu hổ đến mức hận không thể hóa thân thành con tê tê, đào một lỗ tự chôn mình ngay tại chỗ.
“Không phải em còn đang đọc quyển The Story of O kia sao?” Điêu Thư Chân giấu đầu lòi đuôi, chợt ngộ ra rốt cuộc mình đã làm gì… Đó cũng là một quyển sách bậy bạ.
“Em không thể biết rốt cuộc chị mơ thấy gì.” Tống Ngọc Thành cầm chắc chiến thắng, bình thản nói, “Nhưng dựa trên những chứng cứ hiện tại thì sáng hôm sau chị lén vào phòng tắm giặt qυầи ɭóŧ, hơn nữa thấy em chưa thức thì chị còn thở phào nhẹ nhõm.”
Điêu Thư Chân cảm giác mình sắp bị nấu chín bởi sự xấu hổ. Tống Ngọc Thành mang gương mặt thanh cao, thánh khiết, nghiêm túc nói mấy lời dâʍ ɖu͙©, đen tối. Tốc độ ấy khiến Điêu Thư Chân có cảm giác choáng váng, mất trọng lực như ngồi trên tàu vũ trụ.
“Tóm lại, chị nằm mộng xuân, nội dung có liên quan đến tương tác của em với chị đêm đó.” Tống Ngọc Thành nghiêng người, kề sát vành tai Điêu Thư Chân mà thì thầm, “Lúc bị em trói, chị đã nghĩ gì?”
Điêu Thư Chân như bị bóp chặt cổ họng. Lưỡi dao lạnh lẽo treo ngay trên cổ. Cho sống hay gϊếŧ chết, tất cả chỉ bằng vào một niệm của kẻ bề trên.
Chỉ mấy câu nói thôi mà tay lão làng tình trường phong phú là cô đây đã bị khơi lên phản ứng xấu hổ hệt một lính mới, phải co rụt ngón chân theo bản năng. Thứ ham muốn khó khống chế ấy hệt một chiếc xe lửa, gầm rú chạy qua lòng cô. Cảm giác hưng phấn xấu hổ nào đó cuộn lên từ bụng dưới. Cô như ngã xuống vực sâu lạ lẫm, rồi lại cảm thấy mình đang bay lượn, như muốn vũ hóa lên tiên.
Cô nắm tay nắm kim loại trên cửa xe, phản kháng một cách ấu trĩ mà yếu ớt: “Chị không muốn về nhà… Chị muốn xuống xe! Thả chị xuống xe!”
Tống Ngọc Thành hơi nhếch khóe môi, bấm nút. Sau một tiếng ‘cạch’ rất khẽ, cửa xe bị khóa cứng triệt để.
“Chúng ta là công nhân viên chức Nhà nước, không được có quan hệ nữ nữ bậy bạ!”
“Không được phá hoại tình chị em xã hội chủ nghĩa thuần khiết của hai ta! Tống Ngọc Thành, em không được!”
“Tống Ngọc Thành, hai ta là bạn cùng nhà. Em làm bậy, em không được!”
“Thả chị xuống. Chị muốn xuống xe!”
“…”
Trong lúc hoảng loạn, Điêu Thư Chân rất giống một đứa trẻ ăn vạ ngay trước sạp bán kẹo hồ lô, vì đạt mục đích mà cái gì cũng nói được.
Chỉ trong thoáng chốc, Tống Ngọc Thành đã vạch trần ham mê mà cô che giấu rất sâu, sau đó mở ra một thế giới mới kì quái với bạn cùng nhà lạnh lùng, trong trẻo bằng vận tốc ánh sáng. Tiến triển lạ lùng ấy khiến Điêu Thư Chân thấp thỏm không thôi, xấu hổ xen lẫn ngượng ngùng. Cái CPU nhạy bén, bình tĩnh, khách quan trong đầu chết máy một cách đáng tiếc vì quá nóng.
“Chị sẽ thoải mái.” Bên môi Tống Ngọc Thành treo nụ cười tự tin, “Đừng sợ, em sẽ không làm gì chị đâu.”
Điêu Thư Chân giấu đầu lòi đuôi ngoảnh ra cửa sổ, lại thấy hình ảnh gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt nhộn nhạo sóng nước của mình phản chiếu trên kính chiếu hậu, không khỏi cảm thấy càng quẫn bách.
Xe dừng ổn ngay dưới chung cư. Tống Ngọc Thành tắt máy, đỗ xe, rút chìa khóa. Điêu Thư Chân khép mi nghỉ ngơi trên ghế phụ suốt đường về choàng mở mắt, toan mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Một bàn tay lẹ làng túm phần da sau ót cô. Điêu Thư Chân hệt con mèo bị tóm gáy, trở nên ngoan ngoãn.
“Chạy cái gì? Đây là nhà chúng ta.” Tống Ngọc Thành ngăn cản hành động của đối phương, cười lạnh nói.
Điêu Thư Chân ngoan ngoãn, cười gượng: “Không có, đâu có chạy. Chị hơi mót ấy mà.”
Dưới ánh nhìn chăm chú như có thể xuyên thấu người ta của Tống Ngọc Thành, Điêu Thư Chân gục đầu, rất giống một phạm nhân bị áp giải, ngoan ngoãn bước lên cầu thang. Dù đã cù cưa, trì hoãn nhưng cả hai vẫn nhanh chóng lên đến lầu sáu.
Nhìn cánh cửa nhà mình, Điêu Thư Chân cảm thấy bên trong sẽ có thú dữ, thiên tai, rất muốn bỏ chạy thục mạng. Tống Ngọc Thành quá hiểu tâm tư trong lòng Điêu Thư Chân, bèn vươn một tay ôm eo chị, một tay lục chìa khóa mở cửa.
Cửa mở ra rồi khép lại.
Điêu Thư Chân khóc không ra nước mắt. Sao tôi tự bán mình dễ dàng quá thế này!
Cô nịnh nọt pha ly trà, tung tăng mời Tống Ngọc Thành ngồi xuống sô pha, còn mình e dè, khúm núm bê cái ghế một ngồi bên cạnh.
Nhỏ yếu, đáng thương, bất lực, hèn mọn.
Tống Ngọc Thành ngồi trên sô pha, nhìn Điêu Thư Chân lăng xăng tới lui, trên mặt là nụ cười lạnh.
Điêu Thư Chân an phận ngồi ngay ngắn, thành thật cúi đầu, trông hết sức ngoan ngoãn, im lặng. Thế nhưng hành vi thi thoảng ngó trộm sắc mặt Tống Ngọc Thành một cái lại bán đứng nội tâm cô.
“Nói đi, chị từng tán bao nhiêu em?” Giọng Tống Ngọc Thành trong trẻo, mát lạnh mà nghiêm túc, “Tự khai ra. Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.”
Mồ hôi lạnh toát ra từ hai bên thái dương Điêu Thư Chân. Áp lực khiến cô hô hấp khó khăn, gần như không thở nổi.
Dẫu biết rõ đây chỉ là ước định bất thành văn và trò chơi mà hai người bày ra, thế nhưng cô vẫn thấy hưng phấn. Trước nay chỉ đứng ở vị trí thẩm vấn, quan sát người khác, giờ hoán đổi vai trò, là bên yếu thế hơn…
Cảm giác hưng phấn lạ lẫm dâng lên từ chỗ khó nói, lan dọc theo xương sống, đến đại não, kích hoạt trung khu hưng phấn. Đồng tử giãn lớn, đuôi mắt phiếm hồng, sóng nước lấp lánh lan tỏa trong đôi tròng mắt hổ phách.
Chắc cả đời này sẽ không còn cơn nghiện trăng hoa, phong lưu nữa, Điêu Thư Chân chìm đắm nghĩ.
Một ham mê khác càng mãnh liệt hơn đã xuất hiện.
_____________