Tình Đầu, Tình Cuối, Các Mối Tình

Chương 84: Liệu Năm Nay, Tuyết Có Tan Sớm Không Anh? (1)

Mùa đông Sa Pa vĩnh cửu

Tuyết ngàn năm vẫn bao phủ…

Liệu, năm nay tuyết có tan sớm không anh?



[…]

“Trắng tuyết và tuyết trắng khác nhau ở chỗ nào hở anh?”

Đó là câu Tuyết vẫn hay hỏi vẩn vơ khi nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh lúc cả hai cùng ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn màn tuyết trắng xoá lất phất của Sa Pa. Năm đó, nơi này rét đậm. Gần hơn chín giờ sáng mà nhiệt độ vẫn cứ là 2,2 độ.

“Ừm.” Tiếng anh thở mạnh “Anh không biết nữa nhưng chắc hai cái đó khác nhau.”

“Hừ, thế cũng nói. Hai từ đọc khác nhau thì dĩ nhiên phải khác nhau rồi.”

Trước thái độ giận dỗi trẻ con của Tuyết, anh cười rồi ôm cô chặt hơn.

“Em có biết tuyết tan ra sẽ là gì không nào?” Giờ, đến lượt anh hỏi đố Tuyết.

“Là nước chứ là gì!”

“Là mùa xuân.”

“Xuân ạ?” Mắt Tuyết mở căng tròn xoe, hệt như đang cố làm ngưng đọng những bông tuyết trắng rơi bên ngoài.

“Ừ, tuyết tan sẽ là xuân.”

Lặng thinh chốc lát, Tuyết tự dưng buột miệng hỏi bằng những âm từ nhẹ tênh tưởng như chúng sắp rơi vào một khoảng không nào đó:

“Thế thì liệu năm nay, tuyết có tan sớm không anh?”

[…]

*****

Một sáng Sa Pa cuối tháng mười hai, tuyết rơi lất phất buồn bã. Vẫn thế thôi, cái màu trắng tinh khôi trong sáng. Năm nay lại rét đậm. Lớp tuyết trên đường lên tỉnh Lào Cai cũng đã dày độ cỡ mười xentimets.

Quang cảnh nơi đây dường như không thay đổi dù hơn năm năm rồi. Những nhánh cây cong oằn, mái nhà nhỏ thấp phủ đầy những tuyết. Lạnh lẽo. Đơn độc. Buồn. Đôi khi chẳng hiểu vì sao trước khi có mùa xuân thì phải trải qua mùa đông, trước khi được ấm áp thì phải có giá lạnh? Chịu thôi, ai giải đáp được ngoài ông Trời!

… Tuyết ôm trong tay một bó hoa hồng trắng, từ lúc rời khỏi tiệm hoa lòng tự hỏi lý gì mà lại cứ chọn màu trắng như tuyết, chậm rãi đi lên nghĩa trang vô danh trên Lào Cai.

Vốn là người ghét trời tuyết rơi, lại ghét cả sự lạnh lẽo nơi chôn cất người chết, ấy vậy vì anh mà Tuyết phải đến đây trong tiết trời phủ đầy tinh thể trắng xoá ấy. Không thể trách bởi… anh mất vào đúng ngày tuyết rơi nhiều nhất ở Sa Pa!

Vừa bước đi trên lớp tuyết trơn trợt, Tuyết đang nhớ xem năm nay đã tròn bao nhiêu năm ngày giỗ anh. Hình như ba năm… Không quá nhiều để quên. Anh mất vì bệnh nan y. Tuyết được biết tin đau đớn ấy sau cùng dù cô vốn, hay từng, là người yêu cũ của anh. Hoang mang. Hiển nhiên, cô đã có cảm giác như thế vào cái ngày định mệnh đó.

Đi vội qua những ngôi mộ không ai viếng thăm khác, chỉ còn cách vài bước chân thì Tuyết liền dừng lại vì thấy ngay trước ngôi mộ anh có bóng dáng một cô gái mặc chiếc váy màu đen đứng lặng lẽ, đôi mắt thẫn thờ lướt qua từng dòng chữ khắc trên bia đá.

Đó là Quỳ. Đoá dã quỳ đẹp đẽ thánh thiện đến nỗi khiến tuyết trắng tinh khôi lại đi ghen tị… Đáng lý như mọi lần Tuyết sẽ âm thầm quay gót bởi lòng thật không muốn phải giáp mặt với Quỳ thế nhưng chẳng hiểu sao lúc này đôi chân cô cứ tiến đến gần, gần hơn nữa mãi khi cô nhận ra mình đang đứng ngay bên cạnh người con gái thân quen kia.

“Đã lâu không gặp.” Tuyết chẳng tin nổi bản thân đã lên tiếng trước.

Sực tỉnh, Quỳ mau chóng quay qua vì nghe rõ chất giọng quen thuộc.

“Tuyết?! Trời ơi! Có phải cậu không?”

“Ừ.”

Đáp lại vẻ sửng sốt từ Quỳ bằng duy nhất cái từ nhẹ tênh, Tuyết khẽ khàng xoay sang bên nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng trắng lên mộ anh, ngay bên cạnh lúc này đang một có bó hoa khác. Là của Quỳ.

Cái nhìn đang bất ngờ kinh ngạc thì chợt chuyển qua dịu dàng hẳn, Quỳ mỉm cười:

“Vậy ra ba năm qua, mình luôn thấy đoá hoa hồng trắng trên mộ anh Tuyên là đều do cậu mang đến viếng? Nhưng tiếc thay, hai ta lại chưa lần nào gặp mặt nhau, nhỉ?”

“Mình vẫn mong vậy vì mình chưa muốn gặp lại cậu.” Tuyết cúi đầu trước bia mộ.

Nghe thế, Quỳ buồn bã dời ánh mắt khỏi Tuyết, hướng trở lại ngôi mộ đá hiu quạnh:

“Mình xin lỗi vì đã cướp anh Tuyên khỏi cậu trong những tháng cuối cùng…”

“Cướp?” Tuyết nhìn chằm chằm hình anh “Không đâu. Chính cậu đã chăm sóc anh Tuyên thì tất nhiên anh ấy phải yêu cậu.”

“Tuyết, sự thật không phải…”

“Mình chỉ đến thăm anh Tuyên trong bình yên thanh thản. Chuyện đã qua có nhắc lại cũng chẳng thay đổi được gì cả.”

Hiểu tâm trạng bây giờ của Tuyết, Quỳ đành im lặng.

Bông tuyết vẫn lất phất rơi khiến không gian cô quạnh tại nghĩa trang càng thêm đơn độc đến thê lương. Ngay ngôi mộ đá của một chàng trai, hai cô gái vận váy đen và váy trắng đứng thầm lặng, đôi mắt sâu thẳm bất động cứ mãi hướng vào bia đá. Họ đang suy nghĩ hay tìm chính mình lạc loài đâu đó trong từng ngóc ngách của quá khứ, tuổi thơ và thời gian vô tận.

Tuyết với Quỳ…

Từng là đôi bạn thân thuở ấu thơ.

Từng xem nhau như chị em ruột thịt.

Nhưng cũng từng là người tình cũ - người tình mới của anh.

Tình yêu từ anh, cái chết quá đường đột của anh đã vô tình đẩy hai cô gái ấy ra xa nhau, cho đến tận giờ phút này.

Tuyết, Quỳ và anh là ba người bạn thân từ lúc còn rất bé. Mỗi người đều mang tính cách khác nhau. Tuyết, mạnh mẽ ương bướng chẳng bao giờ khuất phục hay nghe lời ai. Nhưng Quỳ thì ngược lại, dịu dàng hiền lành và lương thiện. Còn anh, kết hợp tính cách của cả hai cô gái. Phải chăng vì thế mà anh trở thành cầu nối của ba người?

Chúng ta sẽ không bao giờ tách rời.

Tuyết với anh luôn bảo vệ chở che cho Quỳ khỏi bị bọn con trai cùng xóm bắt nạt. Ngược lại, Quỳ thì lo lắng chăm sóc cho hai người bạn của mình. Họ ở bên nhau không rời. Yêu thương đùm bọc cho nhau suốt quãng thời gian ấu thơ tươi đẹp, hồn nhiên. Với những trò chơi mang niềm vui bất tận không bao giờ kết thúc.

Rồi buổi chiều kia…

“Sau này lớn lên, anh sẽ yêu Tuyết.” Anh hùng hồ khẳng định.

“Đừng có mơ!” Tuyết lè lưỡi, ngoảnh mặt đi lạnh lùng.

“Hay đấy! Vậy em sẽ là người làm chứng.” Quỳ vỗ tay tán thành ngay.

Sự thật sau đó, mấy năm sau, Tuyết và anh yêu nhau. Họ trở thành một đôi trong sự chúc mừng của Quỳ.

Nhưng…

Hai năm từ Sài Gòn trở về, Tuyết sững sờ vì biết Quỳ đã trở thành người yêu của anh. Tình bạn phải chăng từ ấy cũng kết thúc?

Đột ngột thở dài, Tuyết khẽ cất tiếng, khói phả ra từ miệng do thời tiết đã lạnh thêm:

“Mình đi đây. Còn phải trở về Sài Gòn cho kịp.”

“Cậu đã tha thứ cho mình?” Giọng Quỳ khá vội vã như kéo giật bạn lại.

Im lặng.

Rất nhanh, Tuyết quay lưng đi nhưng vẫn chậm rãi đáp:

“Vốn dĩ, người có lỗi không phải cậu. Là tự mình để vuột mất tình yêu nên mình không thể mang tư cách trách cứ ai.”

“Có những chuyện khi lớn lên rồi thì người ta mới hiểu.”

“Ừm, đúng đấy.” Tuyết cười nhạt “Giờ mình hiểu ra thì đã quá muộn!”

… Dõi theo bóng dáng Tuyết khuất dần trong màn tuyết trắng xoá lạnh lẽo, Quỳ thì thầm như nói với chính mình: “Giữ gìn sức khoẻ, bạn mình à.”

Rồi cô gái từ từ xoay mặt lại bia mộ đá, mỉm cười:

“Cậu ấy về thăm anh, anh có vui không?”

*****

Tuyết đi lang thang đến ngôi nhà thờ nhỏ. Gió tuyết lay động những cành cây trơ trụi lá tạo nên khúc nhạc buồn không lời. Một khúc thánh ca… vang lên đâu đó, chạm ngõ thật nhẹ vào tâm hồn băng giá cô đơn của Tuyết. Phải chăng nơi đây, từng có người hát rong xa lạ đánh rơi mất bản tình ca để rồi chỉ còn nỗi hối tiếc dằn vặt vì sao mình đã không gìn giữ cẩn thận?

Giống thế, anh đi thật rồi. Dẫu đã ba năm hơn nhưng Tuyết vẫn không muốn tin điều ấy. Đau đớn lắm. Xót xa lắm. Cả sự ân hận triền miên cứ dày vò cô…

Con người chỉ nhận ra sự hiện hữu của sự vật khi đã đánh mất nó. Lúc anh ra đi, lúc hiểu rằng cả đời này mãi mãi mất anh thì Tuyết mới thấy được anh quan trọng với mình thế nào. Có lẽ, đó cũng là lần đầu tiên cô biết yêu anh nhiều hơn.

Đôi chân bước chậm chạp lên từng bậc thang dẫn lối lên nhà thờ bình yên. Không bóng khách vãng lai… Không ai hết… Chỉ mỗi Tuyết, chôn vùi mình bên trong tuyết, tìm về nơi xa xăm để đánh thức chính bản thân!

Ở đâu đây?.. Nơi nào Tuyết có thể tìm thấy anh, tìm thấy chính mình - cái con người đã bị lạc mất từ rất lâu?