Tình Đầu, Tình Cuối, Các Mối Tình

Chương 80: Mặt Trời Chịu Ơn Mặt Trăng (3)

Ân Ân và An An là hai anh em sinh đôi cùng lớn lên dưới sự đánh đập tàn nhẫn của người bố rượu chè, cờ bạc. Mẹ chúng bỏ rơi hai đứa con, rời khỏi ngôi nhà nghèo nàn đó, phần lớn đều vì ông ta – người đàn ông mà cuộc đời chỉ biết có rượu và rượu.

Hai anh em Ân Ân rất yêu thương nhau. Tuy còn nhỏ nhưng chúng đã biết đùm bọc, chở che lẫn nhau. Đến nỗi, mỗi lần bị bố đánh vô cớ, đứa này còn dùng thân mình che cho đứa kia để bản thân bị đánh nhiều hơn.

Có thể đây là điều khó tin nhưng Ân Ân thương An An nhiều hơn. Vì luôn nghĩ mình là anh nên Ân Ân bảo vệ em hết mực dẫu hai đứa mang thể trạng lẫn hình dáng như nhau.

Cứ đến khuya, lúc bố đã ngủ say và cây roi nằm yên trên sàn thì anh em chúng ngồi khóc lặng lẽ trong góc nhà, cùng thoa thuốc cho nhau.

Những vết thương rướm máu chằng chịt trên tay chân cả hai.

An An khóc suốt vì nỗi sợ hãi đè nặng tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương sâu sắc.

Ân Ân vừa thoa thuốc cho em vừa cố nuốt nước mắt, dỗ dành nó:

“Đừng khóc! Có anh đây!..”

Đứa trẻ kiên cường ấy không ngừng thì thầm vào tai em trai năm từ đó.

Và vì vậy, đối với An An, chúng giống như lời hát ru nuôi lớn cậu qua những năm tháng kinh hoàng của tuổi thơ.

Giấc ngủ của cậu êm đềm hơn khi có anh trai bên cạnh…

Rồi, đến khi cả hai 10 tuổi, người bố tàn nhẫn đột ngột qua đời vì ung thư gan. Thế là chúng được giải thoát khỏi địa ngục hãi hùng kéo dài gần chục năm.

Vui mừng chưa hết thì anh em Ân Ân đối diện với khó khăn mới. Bởi còn quá nhỏ, lại chẳng có họ hàng thân thích nên chúng lâm vào tình cảnh đói khát. Cuối cùng, không còn lựa chọn, cả hai đành phải đi làm thuê kiếm sống.

Nhớ nhất những ngày mưa gió, chẳng có ai thuê hai anh em làm vậy là chúng phải nhẫn nhịn mót tìm trong thùng rác xem có thức ăn dư thừa người ta vứt không. Ân Ân luôn dành cho em miếng ngon nhất. Nói chính xác thì là miếng còn nguyên vẹn và ít hôi mùi rác.

Dưới mái hiên đổ nát của ngôi nhà cũ, hai đứa trẻ vừa khóc vừa ăn thức ăn thừa…

Năm anh em Ân Ân 12 tuổi thì ông bầu Trần tình cờ lái xe ngang qua nhà chúng. Lúc ấy, một giọng hát trẻ con rất trong trẻo và truyền cảm vang lên làm ông giật mình, dừng xe lại.

Bước vội xuống, ông tiến lại gần rồi nhìn vào sân vườn của ngôi nhà tồi tàn và thấy một thằng bé dáng người nhỏ nhắn đang nhắm mắt hát say sưa. Đó là Ân Ân. Cậu hát cho An An nghe. Vậy là, không nhiều lời, ông bầu Trần đẩy nhẹ cửa, bước đến chỗ Ân Ân trong khi hai anh em còn ngơ ngác…

Hai anh em Ân Ân được đưa về sống trong một căn nhà lớn, sang trọng đẹp đẽ. Nó khác xa ngôi nhà cũ nhiều. Ở đây có cả khu vườn rộng thênh, cỏ xanh rì với cây anh đào cổ thụ nở đầy hoa dưới ánh nắng buổi sớm mai. Đó là lúc, chúng nhận ra, đây mới là cuộc sống!

Cả hai được ăn no, ngủ trên giường êm ái, được chăm sóc bởi vô số người giúp việc. Từ giờ, sẽ không còn cái cảnh phải ăn thức ăn thừa trong thùng rác dưới trời mưa nữa.

Những người lớn đặc biệt nhận thấy Ân Ân và An An rất giống nhau. Từ gương mặt cho đến dáng đi lẫn sở thích. Dù biết sinh đôi nhưng mối quan hệ quá thân thiết của chúng làm họ ngạc nhiên… Gần như, hai anh em chẳng hể tách rời.

Để bọn trẻ hưởng thụ được một thời gian, ông bầu Trần bắt đầu mang Ân Ân đến phòng thu âm. Album đầu tiên của cậu đã đạt con số kỷ lục, đứng đầu bản danh sách những album bán chạy nhất trong nước.

Thành công vang dội đó đã chính thức đưa Ân Ân bước đi trên con đường nghệ thuật. Và, kể từ giây phút ấy, mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Đó cũng là lần đầu tiên, An An thấy hai anh em không còn giống nhau nữa!

Nổi tiếng. Ngưỡng mộ. Tài năng. Hàng ngàn lời khen tặng. Quà và các lẳng hoa. Giờ đây, Ân Ân thích những thứ đó hơn đứa em trai mình đã từng yêu thương hết mực.

Những chuyến lưu diễn kéo dài hàng tháng trời hoặc nhiều đêm thu âm Ân Ân không về nhà khiến An An bỗng chốc trở thành kẻ cô đơn bên bữa tối lạnh ngắt. Thậm chí, ngày sinh nhật của hai anh em, Ân Ân cũng không nhớ… Suốt mấy năm đó, An An luôn dự sinh nhật một mình và tự hỏi: “Thời gian có thể khiến con người đổi thay đến thế ư?”

Dần dần, An An trở thành cái bóng lặng lẽ lúc nào không hay. Chẳng ai, kể cả Ân Ân, quan tâm đến cậu. Họ đã quên mất siêu sao nổi tiếng đó có một em trai!

Nhiều người giúp việc trong nhà thường nói An An may mắn vì có anh trai tài hoa đến thế. Chưa kể còn được sống một cuộc sống tiện nghi, chẳng cần lo âu… Quá tuyệt vời!

An An nhìn họ, lặng im…

Phải!..

Quá tuyệt vời! Ngoại trừ việc anh trai không còn yêu thương tôi như ngày xưa thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Quá tuyệt vời! Ngoại trừ việc thay gì gọi tên tôi thì họ lại gọi “Em trai của Ân Ân!” thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Quá tuyệt vời! Ngoài trừ việc tôi sống như một cái bóng…

Quá tuyệt vời! Ngoại trừ việc anh trai nói mình là mặt trời, còn tôi là mặt trăng và tôi sống được đều nhờ anh ấy…

Đổi thay. Lãng quên. Dối trá. Tất cả những điều này đã nói lên cuộc sống tuyệt vời, theo cách người ngoài hay nghĩ, của tôi!

***

“Ân Ân! Cậu không khoẻ à?”

Giọng anh quản lý ngay sát bên tai khiến An An giật mình. Cậu đưa mắt nhìn thì thấy vẻ lo lắng hiện diện trên mặt anh:

“À ừm, không. Tôi bận suy nghĩ vài chuyện thôi. Có gì sao?”

“Tôi định báo với cậu là, một lát nữa, cảnh sát sẽ đến thẩm vấn chúng ta về cái chết của S.E nên cậu tranh thủ nghỉ ngơi lúc này vì cuộc nói chuyện có thể kéo dài trong vài giờ.”

“Vậy ư?” An An cười – “Tôi biết rồi, cám ơn anh.”

Anh quản lý vỗ nhẹ vai chàng ca sĩ trẻ rồi rời khỏi phòng nghỉ VIP. Còn lại một mình, An An ngã người ra sau ghế sofa, thở dài mệt mỏi. Nhiều lúc cậu quên mất mình đang đóng vai Ân Ân chính vì vậy, đôi khi người khác gọi cái tên đó mà cậu chẳng để ý gì cả.

Ngửa cổ ra, chong mắt nhìn lên trần phòng, An An nghĩ đến cuộc thẩm vấn lát nữa sẽ diễn ra. Thật chất, cậu không đến nỗi quá lo lắng bởi chẳng có vị cảnh sát nào nghi ngờ một ca sĩ nổi tiếng thế này đi gϊếŧ người. Chưa kể, trước mặt họ, cậu vẫn mang gương mặt vô tội đầy thuyết phục. Và thường, họ hỏi cậu không quá mười câu. Có cảm giác, thẩm vấn siêu sao Ân Ân chỉ “làm cho có lệ” để phù hợp với công cuộc điều tra.

Vấn đề nan giải cũng như mối bận tâm của An An lúc này là, việc đóng vai hung thủ giấu mặt còn kéo dài đến bao lâu. Cành sát đã đến công ty của ông bầu Trần đúng năm lần bởi năm ca sĩ do ông “sắp” lăng-xê đều bị gϊếŧ thảm khốc. Sự trùng hợp ngẫu nhiên đến lạ lùng! Bây giờ lại có thêm S.E thế nào rồi cảnh sát cũng nghi ngờ những người trong đoàn. Cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, An An không thể nguỵ trang dáng vẻ vô tội mãi được.

Thế nhưng, An An không phải người quyết định chủ chốt trong “trò chơi gϊếŧ chóc” đó mà chính là Ân Ân…

Đang ngồi trên sân thượng, ngước nhìn bầu trời tắt nắng thì có lon nước ngọt đưa ra trước mặt An An, cùng lúc một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh:

“Sao anh ngồi đây buồn vậy?”

An An khẽ quay qua. Cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen cột cao, gương mặt xinh xắn với hai lúm đồng tiền sâu đang mỉm cười với cậu.

“Là em à, Lin?” – An An nhổm thằng người dậy, ngạc nhiên.

“Vâng.” – Lin nhe răng, trông hệt như trẻ con – “Nghe quản lý nói, sau cuộc thẩm vấn, anh trốn đi đâu mất biệt. Em đoán anh ở đây, đúng y chang.”

An An cười nhẹ, đón lấy lon nước ngọt từ tay Lin. Cậu khui nắp, đưa lon nước lên miệng, uống ực ực giống chết khát.

“Ngộ quá anh hén. Sao ca sĩ của công ty mình cứ bị gϊếŧ hoài.” – Lin tỏ ra khó hiểu, gãi đầu.

Ngừng uống, An An lau nước ngay khoé miệng, đảo mắt im lặng. Cậu không thích nghe người khác bàn về những vụ án mạng do chính mình gây ra.

“Chẳng lẽ, công ty mình bị ma ám? Hay có fan cuồng nào phát điên quá nên làm thế?”

“Anh không biết nữa.” – An An chỉ nói ngắn gọn bốn từ.

Lin xoay qua nhìn An An đang trầm tư hồi lâu thì nói tiếp, giọng thấp dần:

“Anh này, em sợ… nếu anh cũng bị gϊếŧ thì thế nào?”

Bỗng dưng, An An bật cười vì nghĩ rằng, mình chính là hung thủ còn ai dám gϊếŧ mình chứ.

“Em nghĩ linh tinh gì vậy?” – Cậu bảo – “Yên tâm, anh không dễ chết đâu.”

Trông dáng vẻ bình thản đến khó tin của đàn anh, Lin gật gù đáp:

“Cũng đúng. Anh Ân Ân tốt bụng lại tài giỏi, nhất định ông trời sẽ phù hộ cho anh!”

Nghe câu nói hồn nhiên của cô bé 18 tuổi, nụ cười trên môi An An nhạt dần. Bỗng chốc, lòng cậu xuất hiện nỗi buồn kinh khủng khi nghe người khác bảo mình “tốt bụng”.

“Anh đừng lo.” – Lin chợt quàng tay qua tay An An, lém lỉnh – “Em sẽ bảo vệ anh!”

Thoáng bất động vài giây, An An mỉm cười, xoa đầu em gái nhỏ tuổi:

“Ừm, anh biết, cô bé à.”

Lin cười tươi, dựa đầu vào vai anh chàng ca sĩ, ra điều làm nũng. An An lắc đầu, thở ra…

Lin, em gái quản lý của Ân Ân, vô cùng nghịch ngợm, nhanh nhẹn và tháo vát. Cô bé đỡ đần anh trai rất nhiều việc từ khâu chăm sóc ca sĩ cho đến chuẩn bị quần áo, trang điểm, làm tóc. Hẳn thế mà An An quen biết Lin từ sớm. Chẳng những vậy, cả hai còn khá thân thiết. Lin nói chuyện rất duyên và thường làm An An cười. Ở bên cạnh cô, cậu cảm giác bình yên thoải mái, mọi ưu phiền dường như biến mất.

Trong khi An An và Lin nói chuyện vui vẻ thì từ trên lầu toà nhà khác của công ty, Ân Ân nhìn xuống với một ánh mắt không mấy gì thích thú lắm…