Tình Đầu, Tình Cuối, Các Mối Tình

Chương 69: Hai Trái Tim (1)

Sáng cuối thu. Một ngày mới bắt đầu. Nắng chiếu rọi lên mấy chiếc lá úa vàng đang gồng mình bám víu trên nhánh cây, để đừng bị gió cuốn đi. Trông chúng như cố giành giật lấy sự sống, chờ đợi được thấy ngày mai lần nữa. Gió reo vui, ngợi ca những giọt sương chấp nhận tan biến dưới ánh mặt trời dẫu biết sẽ không bao giờ quay trở lại.

Con người đều giống vạn vật trong thiên nhiên. Có người là lá. Và cũng có người là giọt sương. Cố gắng cho từng hơi thở cuối cùng hay dũng cảm ra đi với nụ cười mãn nguyện.

Tất cả các sự lựa chọn sinh tồn thực sự không dễ dàng với chúng ta.

Có một nơi mà rất nhiều con người, mỗi giờ, mỗi phút thậm chí mỗi giây, luôn cầu mong mình sẽ tiếp tục sống. Nơi đó chứng kiến vô số những cuộc chia ly đẫm nước mắt, mãi mãi chưa có hồi kết. Nơi đó, trong từng ngóc ngách nhỏ nhoi nhất, vẫn tồn tại điều kì diệu lạ lùng về nghị lực sống, niềm hy vọng mạnh mẽ trong mỗi trái tim.

Nơi đó, chính là Bệnh viện đa khoa thành phố.

Hôm ấy, một nhóm sinh viên ngành y đến đây thực tập. Những sinh viên trẻ tuổi này, trong tương lai sẽ trở thành bác sĩ y tá, mang gương mặt háo hức khi bước chân vào bệnh viện lớn nhất thành phố. Nơi họ có thể tiếp xúc với bệnh nhân, với công việc gắn kết cuộc đời mình theo cách trực tiếp chứ không còn qua sách vở nữa.

Ngoài ra, ai nấy đều mong gặp mặt bác sĩ Trung, Trưởng khoa tim mạch, người đã cống hiến gần cả cuộc đời cho ngành y.

Xuất hiện trước mặt những sinh viên, bác sĩ Trung như một người cha nhân hậu, mái tóc hoa râm, chiếc kính lão gác trên sóng mũi, miệng lúc nào cũng nở nụ cười hiền hòa. Chất giọng ông rõ to, khiến người khác dù lơ là đến mấy cũng phải lắng nghe.

Bác sĩ Trung chỉ dẫn cho các sinh viên rất kỹ càng. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra, ông đều trả lời cặn kẽ. Cảm giác dễ gần từ vị trưởng khoa đó giúp cho buổi gặp mặt giữa hai thế hệ bác sĩ này trở nên thú vị. Trước khi kết thúc, một anh sinh viên bất chợt hỏi:

- Thưa, trong suốt ba mươi năm làm việc tại Bệnh viện đa khoa, có kỷ niệm nào khiến bác sĩ nhớ mãi không quên?

Bác sĩ Trung tự dưng im lặng, không phải khó chịu mà như thể đang nhớ về một kỷ niệm đặc biệt bởi đôi mắt ấy bỗng chốc sáng lên phản chiếu dòng cảm xúc chưa bao giờ bị lãng quên. Ngước nhìn những gương mặt đang khó hiểu vì sự lặng thinh đột ngột ban nãy, ông ôn tồn:

- Hai mươi năm trước, tôi đã chứng kiến một sự việc mà cho đến bây giờ nó đã trở thành dấu ấn không phai trong cuộc đời hành nghề y của tôi.

- Đó là câu chuyện như thế nào ạ?

Bác sĩ Trung nở nụ cười nhẹ nhàng, ký ức tuyệt diệu của hai mươi năm trước một lần nữa lại mở ra lúc ông nói:

- Câu chuyện này không phải kể về tôi mà là về trái tim của hai chàng trai và hai người con gái trong cuộc đời họ…

Hai mươi năm trước, một câu chuyện đáng nhớ đã diễn ra ngay trong chính Bệnh viện đa khoa thành phố này. Khi đó bác sĩ Trung đã làm việc ở đây được mười năm. Buổi sáng hôm ấy như những buổi sáng khác, anh bước vào một căn phòng cuối cùng của dãy khoa thần kinh.

Cô gái trẻ vẫn ngồi đúng tư thế đó, vẫn ánh mắt dịu dàng, vẫn nắm lấy tay chàng trai đã chìm vào giấc ngủ say mười năm dài. Cô tên Liên, một loài hoa trong trắng, mạnh mẽ. Và người đang nằm ấy, là chồng cô, Lương.

Hơn mười năm trước, anh gặp tai nạn. Lúc đến bệnh viện, anh chìm vào hôn mê sâu. Bác sĩ nói Lương khó tỉnh lại, dù vậy Liên vẫn kiên quyết tin chồng mình sẽ mở mắt, một ngày nào đấy…

Và niềm mong mỏi của cô vợ trẻ kéo dài suốt mười năm.

Trung dừng lại ở vị trí thích hợp, lên tiếng thật khẽ tránh làm đối phương giật mình. Vẫn là những câu hỏi thăm như mọi ngày. Không buông tay chồng, Liên quay qua vẫn trả lời một câu giống mọi lần. Rồi cô hỏi nhẹ hẫng:

- Bác sĩ lại muốn thuyết phục tôi rút ống thở để Lương ra đi và hiến tim cho Luân?

- Tôi biết đó là quyết định khó khăn nhưng sự thật tình hình của Lương đã hết đường cứu chữa, còn Luân thì không thể chờ đợi thêm được nữa.

- Tại sao không chờ người thay tim?

- Bệnh cậu ấy khá nguy kịch, chưa kể tìm một trái thích hợp không phải dễ.

- Thế chồng tôi thì thích hợp ư?

- Đúng vậy. Vả lại lúc trước Lương từng đến bệnh viện, viết nguyện vọng xin được hiến tim sau khi chết. Hiện tại, anh ấy gần như đã chết rồi.

Đôi mắt Liên xoáy sâu vào Trung, từ bình thản dần chuyển qua lạnh lùng:

- Đáng ra một bác sĩ không nên nói những lời tàn nhẫn như vậy.

- Tôi chỉ nói sự thật. Với tình trạng này làm sao gọi là sống?

- Bác sĩ nhìn đi! Tim anh ấy vẫn đang đập, hơi thở anh ấy vẫn còn, như vậy không phải sống thì là gì? Mong bác sĩ hãy cẩn thận lời lẽ!

Nhận ra mình vừa xúc phạm đến niềm hi vọng lẫn lòng kiên quyết trong Liên, Trung khẽ gật đầu xin lỗi. Không muốn sự khó sử kéo dài cũng như hiểu chẳng thể thuyết phục thêm, anh chậm rãi quay bước. Khi đến gần cánh cửa, anh chợt nghe giọng Liên vang lên thật rõ ràng:

- Trên đời này, kỳ tích vẫn xảy ra. Là một bác sĩ, anh nên tin tưởng vào điều kỳ diệu của cơ thể con người.

Lặng im một chốc, Trung mở cửa bước ra. Liên nhìn lại Lương, tiếp tục nắm chặt đôi tay cứng đơ ấy với niềm tin chưa bao giờ vơi. Đứng bên ngoài cửa phòng, Trung nói khẽ với chính bản thân: Kỳ tích bao lâu mới xuất hiện một lần chứ?

Lúc này trong một phòng bệnh khoa tim mạch, cậu bé Luân 16 tuổi chăm chú quan sát đôi tay nhỏ bé thoăn thoắt làm mấy trò ảo thuật đơn giản, bằng ánh mắt thích thú. Đối diện, cô bé đội mũ kết đang cố gắng làm trò mà không để lộ ra thủ thuật.

- Hay quá! Lâm giỏi thật đó! - Luân liền vỗ tay reo lên.

Hạ tay xuống, cô bé Lâm vênh mặt kiêu ngạo, còn phải nói. Luân hí hửng hỏi bí quyết. Lâm lắc đầu, thiên cơ bất khả lộ. Luân xụ mặt. Trông thế, Lâm đảo mắt bảo khi nào cậu hết bệnh thì mình sẽ chỉ mấy thủ thuật này cho. Cười cười, Luân nghiêng đầu:

- Chờ mình khỏi bệnh thì chắc là lâu lắm.

- Mấy ngày nay mình thấy cậu khỏe hơn rồi mà.

- Ừ nhưng tim ngày càng đau, lắm khi mình không thể thở. Chắc là mình sắp chết.

- Điên! Đừng có nói những lời mất niềm tin như thế chứ!

- Lâm đúng đó, em phải biết hi vọng chứ.

Lâm và Luân thấy bác sĩ Trung xuất hiện, môi nở nụ cười dịu dàng. Anh đi đến bên hai đứa trẻ, hỏi chúng vừa chơi gì mà vui thế. Luân khoe về mấy trò ảo thuật ban nãy, hệt như mình là người được học chúng chứ không phải Lâm. Nói xong, Luân lại ho khục khục. Trung lo lắng vuốt lưng thằng bé, nhẹ nhàng đỡ nó nằm xuống giường. Quan sát Trung dặn dò cậu bạn phải nghỉ ngơi thì Lâm thấy tim mình quặn thắt. Đau.