Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 110: Có Được Anh

Từ Thiệu Châu mím môi im lặng, lặng lẽ nhìn cô, con ngươi đen thẳm giống như một màn đêm bí ẩn, và cảm xúc chất chứa trong đó thật khó đoán.

Đường Uyển trên mặt mong đợi thu lại một chút, có chút thất vọng hỏi: "Không trả lời được sao?"

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má trắng nõn của cô, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mở ra: "Đường Uyển, tại sao tôi lại tức giận? Em không đoán ra sao?"

Đường Uyển hơi sững sờ mở miệng, không chớp mắt.

Đợi một chút.

Câu trả lời của anh ấy...là, đó có phải là những gì cô nghĩ không?

Cố nén niềm vui bong bóng hồng trong lòng, cô vội vươn tay nắm lấy góc áo anh, không xác định hỏi: “Ách, ý anh là em cuối cùng cũng có được anh rồi hả?!”

Từ Thiệu Châu nguy hiểm nheo mắt lại,“ Hiểu rồi chứ?"

"Em lỡ lời rồi, em quá kích động, nhưng ý nghĩa em muốn nói thì đều giống nhau."

Cô hắng giọng, trịnh trọng đổi câu hỏi: "A Châu, anh có phải là đã chấp nhận làm bạn trai của em không."

Anh cụp mi, véo nhẹ má cô, nhẹ giọng nói: "Ừ, Đúng vậy."

Thời hạn hai tháng còn một tuần nữa.

Nhưng cuối cùng người không đợi được lại là chính mình. Sợ rằng cô sẽ hối hận, sẽ từ bỏ, sẽ rời xa, sẽ không muốn anh nữa... Cô dễ dàng khơi dậy tất cả sự hoang mang lo lắng của anh.

Từ Thiệu Châu nhìn cô gái hạnh phúc trước mặt, hoang tưởng trong lòng dần dâng lên, "Đường Uyển, anh không muốn cho em cơ hội thay đổi lời nói, nếu ở bên nhau em có thể“ Đừng chia tay”, em biết không?"

Cho dù cô muốn chia tay, anh cũng sẽ không buông tay. Anh sẽ không buông tay em cho dù có chết.

Đường Uyển mỉm cười gật đầu: "Em biết rồi."

Từ Thiệu Châu hơi nhếch khóe môi, cúi đầu sờ trán của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, thanh niên ngang ngược lạnh lùng giống như dã thú bị thuần hóa, ngoan ngoãn khó giải thích được"Anh sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi em. Em không được phép vì tiền mà chia tay anh. Anh sẽ nghe lời em. Nếu em không thích tính anh, anh sẽ từ từ thay đổi. Cho dù em sau này gặp một người đàn ông rất tốt, em không thể yêu anh ta. Uyển Uyển đừng chán tôi, còn..."

Đường Uyển sửng sốt một lúc, sau đó dở khóc dở cười. Anh ấy có liệt kê hết những lý do khiến vợ chồng chia tay không?

Hiếm khi nghe anh ấy nói nhiều như vậy cùng một lúc. Cô cong đôi mắt quả hạnh và kiên nhẫn lắng nghe anh lải nhải hồi lâu.

Khi anh thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ yếu tố nào khác, cô nhàn nhạt nói: "Hết chưa?"

Từ Thiệu Châu cau mày và suy nghĩ một lúc,anh thấy rằng không có gì để thêm, vì vậy anh ta lẩm bẩm, "Đó là tất cả cho đã đến lúc này."

Đường Uyển giơ tay và ôm cổ anh với ánh mắt nghiêm túc.

“Được, em sẽ ghi nhớ hết.”

Sau khi xác định được tâm ý của mình, Từ Thiệu Châu không đè nén du͙© vọиɠ trong lòng nữa, gắt gao ôm lấy cô, vùi nửa khuôn mặt vào bờ vai mảnh khảnh của cô, như muốn ôm lấy cả cuộc đời còn lại của mình, đôi mắt như chứa những mảnh ánh sao rơi trên bầu trời, cơn đau nhói trong l*иg ngực tràn ngập sự thỏa mãn không thể kiểm soát.

Anh cúi xuống tai cô và gọi cô bằng một giọng khàn khàn.

“Uyển Uyển…”

Đường Uyển một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại sau gáy của anh, nghe được cái xưng hô thân mật này, không khỏi dừng lại một chút. Cô chưa kịp phản ứng thì chàng trai đã thì thầm câu tiếp theo:

"Muốn hôn không?"