Em Có Phải Vợ Anh Không?

Chương 6: Hãy đi xin lỗi nhau?

Trong bài học thứ tư, ba người cuối cùng đã hoàn thành vòng cuối cùng, kiệt sức trở lại lớp học.

Cô Lí không có ở đây, lớp trưởng đang gửi cho mọi người tài liệu bài tập học kỳ mới.

Chỗ ngồi của mọi người dường như cũng được điều chỉnh.

Đây là hoạt động thường xuyên của cô Lí mỗi học kỳ, đó là dựa trên thành tích học tập cuối năm ngoái, tiến hành tự do lựa chọn.

Nhưng có một điều kiện tiên quyết, sau đó chiều cao quá cao, không thể chọn giữa các hàng phía trước, để tránh chặn tầm nhìn của người khác.

Dư Cận là người đứng đầu, vốn là người được chọn đầu tiên, nhưng bởi vì đi ra ngoài chạy vòng tròn, đã bị Lý lão sư chọn thay.

Toàn bộ lớp học có ngai vàng, địa chùa phong thủy, điểm phân chia vàng, giữa hàng thứ ba.

Mà Trần Dương và Gia Cát Vân, thì tương đối bên cạnh.

Nhưng cũng may, ít nhất không phải là hai hàng cuối cùng.

Sau khi ba người tiến vào, ánh mắt cả lớp đều quái dị nhìn về phía Dư Cận.

Đặc biệt là các cô gái.

Dư Cận có chút khó hiểu.

Lớp trưởng làm theo hướng dẫn của cô Lí, nói về vị trí của họ một lần nữa.

Dư Cận nhìn chỗ ngồi đã ngồi nhiều năm không thay đổi, đột nhiên không muốn ngồi nữa.

Cậu đến trước mặt một cô gái gần cửa sổ và hỏi: "hoàng lỵ, bạn có thể thay đổi vị trí với tôi?" Nếu cô Lí hỏi, tôi sẽ nói. ”

Dư Cận vốn tưởng rằng mình "lỗ vốn" thỉnh cầu, đối phương rất nhanh liền đáp ứng.

Dù sao vị trí tốt của hắn, không biết có bao nhiêu học sinh giỏi muốn ngồi.

Nhưng đối phương lại trực tiếp mở miệng cự tuyệt nói: "Thực xin lỗi, tôi không đổi với cặn bã nam! ”

“???” Dư Cận.

Dư Cận tức giận hỏi: "Bạn không thay đổi sẽ không thay đổi, tại sao mắng tôi?" ”

"Chính cậu trong lòng rõ ràng."

“.......”

Dư Cận trở lại chỗ ngồi của mình, bên cạnh vừa vặn ngồi bạn cùng phòng Lưu Hàn của mình.

cậu buồn bực nói: "Làm sao vậy, làm sao cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn ta, quái lạ? ”

"Có thể không trách sao."

Lưu Hàn giải thích: "Cậu không ở đây hai tiết này, chuyện về Khương Mộc Tình lớp 12, lớp 3, truyền ra ồn ào huyên náo. ”

“???” Dư Cận.

"Không tin, cậu nhìn nhóm wechat trên điện thoại di động của tôi, liền biết chuyện gì xảy ra."

Nói xong, Lưu Hàn lặng lẽ lấy điện thoại di động của mình ra, đưa cho Dư Cận.

Dư Cận vội vàng nhận lấy, một lát sau, sắc mặt trong nháy mắt không tốt.

Những tin tức giả này hại chết người, chính mình không hiểu sao lại trở thành cặn bã nam ai cũng chán ghét.

Từ khi gặp Khương Mộc Tình kia, mình cũng không có dễ chịu!

Đợi đến trưa tan học, Trần Dương cũng hiểu được chân tướng, bát quái hỏi: " Dư Cận , bọn họ nói không phải là thật chứ? Anh lại lén lút yêu sau lưng chúng tôi? ”

Suy nghĩ giữa các chàng trai rất kỳ lạ.

Phản ứng đầu tiên khi nghe được chuyện này, điểm chú ý của anh không phải là chuyện cặn bã nam, mà là chỉ trích đối phương vì sao lại cõng mọi người yêu đương!

"Không phải, lúc trước ta cũng không biết nàng."

Dư Cận im lặng nói: "Tôi không phải đang học, cứ cùng các cậu trộn lẫn với nhau, nói chuyện cái rắm a. ”

"Nói cũng đúng."

Trần Dương gật gật đầu: "Nếu như anh và đối phương thật sự đang yêu đương, vậy cũng ẩn giấu quá tốt, chúng tôi một chút cũng không phát hiện ra. ”

"Nếu không phải như vậy...."

Mập mạp Gia Cát Vân liền đề nghị: "Vậy cậu có muốn tìm Khương Mộc Tình kia đi ra hay không, giúp cậu giải thích một chút? ”

"Không cần, mọi người thích nói như thế nào, nói như thế nào đi."

Dư Cận không sao cả nói: "Dù sao thân mình cũng không sợ bóng nghiêng, tùy tiện. ”

"...." Mọi người.

Ăn cơm xong ở căng tin, Gia Cát Vân nói: "Lưu Hàn, đi, tôi mời cậu uống nước. ”

"Không phải chứ, hôm nay anh chủ động như vậy?"

"Chuyện buổi sáng, cám ơn anh, tuy rằng có chút khó mở miệng, nhưng tôi vẫn phải thực hiện lời hứa của mình."

Gia Cát Vân kiên trì, miệng không rõ hô: "Baba. ”

Lưu Hàn: "-_-||" "trầm cảm với mấy tk này"

"Ha ha ha....".

Trần Dương Tiếu ở một bên bụng đều đau.

Hắn giải thích: "Lưu Hàn, sáng nay chúng tôi bị phạt chạy vòng tròn, cuối cùng thật sự khát nước không được, mập mạp liền lập một flag, nói nếu ai có thể cho một chai nước, cậu ta liền gọi là ba của ai.

Kết quả là, bạn để cho siêu thị mang theo nước. ”

“???”

Lưu Hàn ngây thơ nói: "Tôi không gọi siêu thị đưa nước cho các anh. ”

“???” Trần Dương.

Dư Cận Cũng nghi hoặc hỏi: "Thật không phải anh sao? ”

"Thật không phải là tôi."

"Đó là ai?" Trần Dương.

"Tôi làm sao biết được, dù sao cũng không phải tôi."

Gia Cát Vân nghe Lưu Hàn nói, tâm tính sụp đổ.

"A a a!"

Ông hét lên với Lưu Hàn: "Không, bạn phải gọi lại cho tôi, nhanh chóng gọi cha tôi." ”

"Ừm, nhi tử ngoan, lại gọi một cái."

Gia Cát Vân tức giận nói: "Hôm nay tôi muốn đánh chết ngươi. ”

"Không có thiên lý, nhi tử đánh lão tử."

Ở một góc khác trong căng tin, Khương Mộc Tình và Đường Hiểu Lỵ ăn cơm.

Đường Hiểu Lỵ bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi Khương Mộc Tình, tiết thứ ba, sau khi tan học cậu đi đâu vậy? Tôi thậm chí còn không thấy cậu. ”

"À, tôi đi WC một chuyến."

"Phải không?" Tôi cũng đi, sao không thấy cậu? ”

"Lầu chúng mình có quá nhiều người, liền đi lầu một."

"Khó trách."

Đường Hiểu Lỵ cười lại hỏi: "Khương Mộc Tình, vậy buổi trưa chúng ta còn muốn tiếp tục sao? ”

Khương Mộc Tình gật đầu nói: "Ừ, tiếp tục. ”

"Có phải cậu thích Dư Cận không?"

Đường Hiểu Lỵ nói: "Bằng không sao cậu lại giúp cậu ấy nói những lời tốt đẹp như vậy, tôi thấy sáng nay thái độ của cậu ấy đối với cậu không tốt chút nào. ”

"Ngày hôm qua là ta làm hắn sợ trước."

Khương Mộc Tình cười nói: "Tôi cũng không thể để cho cậu ta bởi vì mình mà trên lưng có một danh hiệu cặn bã nam chứ? ”

"Cũng đúng, đây mới là Khương Mộc Tình mà tôi quen biết."

Buổi trưa ở ký túc xá, Trần Dương nằm trên giường chơi điện thoại di động đột nhiên ngồi dậy, lớn tiếng hét lên: " Dư Cận, mau mở nhóm WeChat của cậu ra xem. ”

"Cái gì?" Dư Cận.

"Sự tình xuất hiện đảo ngược, Khương Mộc Tình kia hình như đang ở trong các nhóm wechat giúp cậu thanh minh, nói cậu không phải cặn bã nam, là hiểu lầm, bảo mọi người đừng mắng cậu."

Nhóm WeChat bình thường của Dư Cận đều mở chế độ miễn quấy rầy tin tức, sau khi nghe Trần Dương nhắc nhở, Dư Cận lấy điện thoại di động dưới gối ra, mở ra xem.

Quả nhiên, trong nhóm có một người tên là "Ngày nắng", trực tiếp biểu hiện thân phận, nói mình chính là Khương Mộc Tình lớp 12, sau đó bắt đầu giúp mình nói tốt, giải thích chuyện ngày hôm qua.

Hơn nữa không chỉ có nhóm này, hắn thêm mấy nhóm WeChat, đều có!

Dư Cận nhìn cô ở trong nhóm, cố gắng giải thích với mọi người, trong lòng có chút cảm động.

Không nghĩ tới nàng còn là một nữ sinh dám làm dám chịu.

Cậu ta nhớ tới ngày hôm qua mình nói cô như vậy, hình như quả thật có chút quá đáng.

Đi tìm đối phương, xin lỗi vì chuyện hôm qua?

Dư Cận có chút rối rắm.

Trong ký túc xá, sau khi xem xong nhóm WeChat, Dư Cận không ngủ được dứt khoát làm hai bộ đề thi.

Ở giữa, cậu ta vẫn luôn rối rắm chính mình có muốn đi xin lỗi hay không.

Nhưng cho đến buổi chiều trong lớp học, cậu ta đã không suy nghĩ rõ ràng.

Đợi đến khi Dư Cận đi vào lớp học, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình lại thay đổi.

Buổi sáng nữ sinh không đổi chỗ ngồi với cậu ta, còn mắng là cặn bã nam, cũng đi tới, có chút xấu hổ cùng hắn nói xin lỗi.

và bày tỏ sự sẵn sàng thay đổi chỗ ngồi với anh ta.

Giống như hết thảy đều có tin tức tiêu cực về mình, đều bởi vì Khương Mộc Tình chủ động đứng ra mà biến mất, khôi phục về trước kia.

Dư Cận gật đầu đáp ứng.