Thuốc Dẫn

Chương 3: Hoa huyệt hồng hồng mềm mại

Quân Hạo Trần nhìn chằm chằm bộ ngực nhô ra của Vô Nhã, ánh mắt hơi tối lại, làn da của thiếu nữ không giống làn da của một nữ tì đã quen làm việc thô bạo ngày thường, mà trắng nõn mềm mại như tuyết, thậm chí còn phát triển rất tốt, bộ ngực cũng rất lớn và phồng lên, nhìn bằng mắt rất khó để hắn nắm dù chỉ bằng một tay.

Núʍ ѵú phía trên giống như hoa anh đào, màu hồng phấn, quyến rũ đến mức khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.

Chỉ là liếc mắt một cái, Quân Hạo Trần liền cảm thấy bụng dưới bốc lên một tầng tà hỏa, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Quân Hạo Trần địa vị cao, quyền thế, đương nhiên không thể thiếu những kẻ muốn lấy lòng nịnh bợ hắn, nhưng đáng tiếc hắn không phải là người ham sắc dục, hơn nữa Quân Hạo Trần còn chưa từng liếc mắt nhìn mỹ nhân khác, huống chi là chạm vào họ.

Những kẻ muốn lợi dụng chuyện này để lấy lòng Quân Hạo Trần tự nhiên từ bỏ suy nghĩ, Quân Hạo Trần cũng bình tĩnh lại, nhưng hắn chưa bao giờ rơi vào tình trạng hỗn loạn như vậy trước đây, chỉ liếc nhìn bộ ngực tròn trịa trắng nõn non nớt kia, hắn liền cảm thấy nghẹn họng và khô khốc.

Hắn trực tiếp đè cơ thể mình lên, không muốn tiểu nha hòa phía dưới khống chế tâm trí.

Thân hình Quân Hạo Trần cao lớn, Vô Nhã cảm thấy như bị một tảng đá lạnh lẽo đè lên người, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn, nàng vặn eo, cố gắng điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, nhưng gốc đùi lại vô tình cọ vào thứ gì đó.

Dày như một cây gậy và bàn ủi nóng, hắn hung ác áp vào nàng.

Vô Nhã có chút sợ hãi, và nói vừa khóc: "Thiếu gia, đó là gì vậy..., đưa ra xa được không?"

Nàng không thể nhìn bằng mắt nên các giác quan trên khắp cơ thể vô cùng nhảy cảm

Nhưng Quân Hạo Trần lại hừ lạnh một tiếng: "Đây là chuyện tốt người khác cả đời nằm mơ cũng không nghĩ tới."

Vô Nhã nao núng, vẫn vặn vẹo và cố gắng trốn thoát. Ngay khi nàng vặn người, gót chân nàng vô tình hay cố ý quét qua gậy thịt của hắn, và nàng rùng mình.

Hắn giơ tay trực tiếp ấn vào vòng eo mảnh khảnh của Vô Nhã, sững sờ, khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Quả nhiên, vòng eo nhỏ nhắn bị lòng bàn tay hắn đè lại không ngoan ngoãn cử động, nhưng cảm giác chạm vào làn da trắng nõn mềm mại lại truyền đến, Quân Hạo Trần cau mày, lực đạo trong tay càng thêm mạnh, hắn ra lệnh, lạnh lùng một tiếng: "Mở chân ra."

Vô Nhã rất sợ giọng nói không chút ấm áp của hắn, nàng cắn môi dưới, đỏ mặt và để lộ cái âʍ ɦộ màu hồng trước tầm mắt của Quân Hạo Trần.

Nàng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Quân Hạo Trần, còn tưởng rằng xung quanh tối đen, chắc là vương gia cũng giống nàng, không thể nhìn rõ. Nhưng nàng không biết, lúc này ánh trăng vừa ở ngoài sảnh, ánh trăng từ cửa sổ hé mở bên giường chiếu vào, tăng thêm vẻ đẹp mơ hồ cho mọi thứ trong sảnh.

Khuôn mặt tuấn tú của Quân Hạo Trần lại tối sầm lại, hắn không thích cảm giác bị thao túng này cho lắm, hắn chỉ muốn giải phóng một cách nhanh chóng.

Hăn đưa tay đỡ lấy gậy thịt dày cộp ấn vào cái lỗ non nớt lạ thường.

Thân dày bao phủ bởi các đường gân tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với cái lỗ nhỏ hẹp và non nớt của Vô Nhã.

Ngay cả Quân Hạo Trần cũng không khỏi thở ra một hơi nghi hoặc, sao có thể vào được?

Vô Nhã không kìm được, tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng, nàng nắm chặt chăn dưới người, mơ hồ biết trong lòng sắp xảy ra chuyện gì.

Mặc dù hắn thường không chạm đến nữ nhân, nhưng Quân Hạo Trần không phải là không biết gì. Gậy thịt vốn đã cương cứng nóng hổi,

hắn thật muốn một hơi chui vào trong cái lỗ quá hẹp, nhấn chìm cả cái dươиɠ ѵậŧ rồi phi nước đại vào trong đó, nhưng nhìn thấy thân thể mỏng manh của nàng, hắn vẫn cố hết sức kiềm chế ý nghĩ xấu xa này.

Hắn áp gậy thịt của hắn vào miệng cái lỗ non nớt, bóp chặt hai cánh hoa huyệt của Vô Nhã, nhưng hắn không nhét nó vào chỉ ở bên ngoài trượt lên trượt xuống.

Đây là một cảm giác hoàn toàn xa lạ đối với hai người.

---------------------