Kiều Hi hơi ngốc.
Cô hoàn toàn không hiểu được tình huống trước mắt.
Trong trí nhớ của cô, Quý Vân Tiêu là một nữ nhân khốn kiếp, không có học vấn không có nghề nghiệp, bây giờ Eilene lại đột nhiên nói với cô, Quý Vân Tiêu rất am hiểu về thiết kế phục sức và cải tạo, chuyện này muốn cô tin tưởng như thế nào đây?
"Hơn nữa, hơn nữa thẩm mỹ của Quý Vân Tiêu cũng không được." Kiều Hi đang thử giãy giụa một lần cuối cùng.
Ai biết Eilene nghe được câu này, mặt lại sưng lên: "Cô có thể nghi ngờ thẩm mỹ của tôi, nhưng cô không thể nghi ngờ thẩm mỹ của Tiêu Tiêu."
Kiều Hi vội vàng nói: "Sao tôi có thể nghi ngờ cô được?"
Danh tiếng của Eilene ở bên ngoài đã ảnh hưởng đến quốc tế, là stylist thời thượng có sức ảnh hưởng lớn nhất, cô lý lịch phong phú, thực tích kinh người, sắp tới còn dựa vào tạo hình nghệ thuật cao siêu mà nâng đỡ hai người mẫu trở nên nổi tiếng, người trong nghề đánh giá cô ấy cực kỳ cao, nói rằng cô ấy có một đôi tay thần kỳ có thể biến hóa mọi thứ.
Kiều Hi thật sự ngày càng hoang mang.
Cô không nghĩ ra nữ nhân ưu tú giống như Eilene, vì sao cô ấy lại muốn bảo vệ Quý Vân Tiêu như thế.
Không phải Quý Vân Tiêu là một nữ nhân tâm tư ác độc, lại còn ngu ngốc hay sao?
Chẳng lẽ những gì cô biết về Quý Vân Tiêu là sai lầm?
Thấy Eilene nổi giận, Quý Vân Tiêu lại mở miệng trấn an, nhưng lần này Kiều Hi không nghe hiểu lời cô ấy nói.
Bởi vì Quý Vân Tiêu đã nói một loại ngôn ngữ khác.
Kiều Hi nghe mà trong đầu mờ mịt, liền kéo tiểu trợ lý của Eilene tới hỏi: "Các cô ấy đang nói gì thế?"
Tiểu trợ lý phiên dịch cho cô: "Vẫn đang nói về chuyển sửa đổi chi tiết trên lễ phục của cô."
Kiều Hi nghĩ đến Eilene lớn lên ở Italy, liền thử thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ đang nói tiếng Ý?"
Tiểu trợ lý gật đầu: "Đúng vậy."
Kiều Hi không thể tin nổi: "Quý Vân Tiêu biết nói tiếng Ý?"
Tiểu trợ lý tiếp tục gật đầu: "Đương nhiên rồi, cô Quý nói tiếng Ý vừa lưu loát vừa tiêu chuẩn, lại còn rất êm tai."
Kiều Hi cảm thấy thế giới này thật không thích hợp, cô nảy sinh sự nghi ngờ: "Quý Vân Tiêu thật sự có thiên phú về ngôn ngữ sao? Cô phải biết rằng cô ấy ngay cả trình độ tứ cấp tiếng Anh cũng chưa vượt qua được..."
Câu nói này khiến tiểu trợ lý không mấy vui vẻ, cô bĩu môi nói: " Tiếng Anh của cô Quý rõ ràng là rất tốt, vì sao lúc nào cô cũng muốn chửi bới cô ấy?"
Kiều Hi cười khổ trong lòng: "Tôi chửi bới cô ấy?"
Kiều Hi đang ở một bên hoài nghi nhân sinh, đột nhiên cô nghe thấy tiếng Quý Vân Tiêu mở miệng gọi cô.
"Kiều Hi, lại đây một chút."
Kiều Hi không tình nguyện lắm mà đi qua.
Eilene đã gọi người mang một hộp quà thuần sắc xa hoa ra.
Sau khi mở ra, một bộ váy công chúa điển nhã an an tĩnh tĩnh nằm ở bên trong.
Kiều Hi nâng nó lên xem, trong mắt tràn đầy sự thích thú: "Bộ này đẹp quá đi? Có chỗ nào cần sửa đâu? Tôi cảm thấy đã cực kỳ hoàn mỹ rồi."
"Bộ váy này đúng là không có sai sót gì." Quý Vân Tiêu nói xong, lại bình đạm mà nhắc nhở cô: "Nhưng cô đừng quên, hôm nay Trình Chỉ Y cũng mặc chiếc váy này."
Eilene ở bên cạnh bổ sung: "Màu sắc và kiểu dáng giống hệt chiếc váy của cô."
Sắc mặt của Kiều Hi lập tức thay đổi.
Cô và Trình Chỉ Y thật sự có ân oán, hơn nữa dù sao Trình Chỉ Y cũng là nữ minh tinh, bình tĩnh mà xem xét, vóc dáng của nữ nhân kia tốt hơn cô không ít, nếu thật sự trùng lễ phục, người xấu hổ sẽ chỉ có cô.
Chỉ là nghĩ đến trường hợp đó, Kiều Hi liền hít thở không thông.
"Nếu không hay là tôi thay một bộ khác?" Kiều Hi hỏi.
"Tạm thời không tìm thấy bộ lễ phục nào thích hợp hơn với cô." Quý Vân Tiêu hướng dẫn từng bước: "Hơn nữa cô không muốn diễm áp Trình Chỉ Y chính diện sao? Vẫn là bộ lễ phục trùng kiểu dáng và màu sắc, chỉ cần chỉnh sửa một vài chi tiết, cô mặc vào là có thể vượt qua cô ta."
Quý Vân Tiêu lại cười nói: "Cô chắc chắn không muốn như vậy?"
Cảm xúc của Kiều Hi hơi mông lung: "Tôi đương nhiên là muốn, nhưng thật sự có thể làm được sao? Dù sao Trình Chỉ Y cũng cao hơn tôi..."
Eilene hừ một tiếng: "Nói đến cùng cô vẫn không tin Tiêu Tiêu."
Eilene bất bình thay Quý Vân Tiêu: "Theo tôi thấy, Tiêu Tiêu cô không cần lo cho cô ta nữa."
Quý Vân Tiêu lắc đầu, trong giọng nói lộ ra một chút ngọt ngào: " Dù sao Kiều Hi cũng là bạn tốt của vợ tôi, những chuyện liên quan đến vợ tôi, tôi không thể mặc kệ được."
Kiều Hi: "..."
Được thôi.
Tuy rằng cô vẫn không tin tưởng Quý Vân Tiêu lắm, nhưng Eilene đã tỏ thái độ, dù sao cô vẫn phải nể mặt Eilene.
Thời gian đến tiệc tối chỉ còn lại vài giờ, theo lý thuyết thời gian hữu hạn, nhưng Quý Vân Tiêu vẫn không chút hoang mang như cũ.
Cô lấy bộ lễ phục kia ra so trên người Kiều Hi, sau đó liền quyết đoán gỡ phần lưng váy xuống.
Kiều Hi không nhịn được mà nói: "Như vậy thật sự có được không?"
Kết quả cô còn chưa nói hết, đã cảm nhận được đôi mắt hình viên đạn đến từ Eilene.
Kiều Hi đành phải câm miệng.
thật ra cho đến lúc này, cô vẫn còn giữ thái độ hoài nghi với Quý Vân Tiêu, nhưng rất nhanh, Quý Vân Tiêu đã dùng hành động thực tế để vả mặt cô.
Tuy rằng chiếc váy nguyên bản rất đẹp, nhưng nó quá bảo thủ, Quý Vân Tiêu ngựa quen đường cũ mà thay phần lưng váy che đậy kín mít thành thiết kế khoét lưng, ngay sau đó cô lại sửa vạt váy thành trước ngắn sau dài, phá vỡ thế đối xứng cứng nhắc, khâu vá nếp uốn tầng tầng lớp lớp một cách lãng mạn tinh tế.
Một chiếc váy công chúa đoan trang, sau khi được các cô thao tác sửa chữa, liền biến thành một chiếc váy dụ hoặc quanh quẩn, pha trộn giữa thanh thuần và quyến rũ, kết hợp với nhau một cách gãi đúng chỗ ngứa, liêu nhân và vô hình.
Vạt sau của làn váy còn vẽ mấy đóa hoa, xung quanh được phối màu sắc lộng lẫy, khiến chỉnh thể bộ váy vô cùng sinh động, đây là tác phẩm mà Quý Vân Tiêu dùng thuốc nhuộm để vẽ ra.
Kiều Hi ngạc nhiên phát hiện, kỹ năng hội họa của Quý Vân Tiêu vô cùng lợi hại, từng nét bút đều có thể thấy được sự tinh vi.
Sau đó, kiểu tóc là do Eilene tự tay thiết kế, khi đến công đoạn trang điểm, Eilene lại hứng thú bừng bừng mà hỏi Quý Vân Tiêu, có muốn tới nhìn một chút hay không.
Kiều Hi đã lĩnh hội bản lĩnh của Quý Vân Tiêu, lúc này cô đương nhiên sẽ không nghi ngờ.
Nhưng khi Quý Vân Tiêu khom lưng tới gần, nâng cằm cô lên, nghiêm túc trang điểm cho cô, cô vẫn không thể khống chế được mà khẩn trương lên.
Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra Quý Vân Tiêu lại đẹp như vậy, có tính xâm lược như vậy.
Kiều Hi hơi thất thần một chút, còn không tự giác mà quay đầu lộn xộn vài cái, sau đó cô đã bị siết chặt cằm.
Quý Vân Tiêu mặt không biểu cảm, giọng nói cũng có chút không kiên nhẫn: "Đừng nhúc nhích."
Kiều Hi không khỏi ngừng hít thở.
Ai tới nói cho cô một chút, vì sao Quý Vân Tiêu trước mắt lại hoàn toàn khác với trước kia, cô ấy có sự hấp dẫn mà cô không thể miêu tả được?
Sao lại thế này?
Kiều Hi hơi phát điên, cô hò hét với chính mình: Cô tỉnh táo lại một chút! Đây chính là Quý Vân Tiêu! Đây chính là vợ của bạn tốt Lâm Thiên Vi!
Quý Vân Tiêu “hừ” một tiếng, buông tay ra rồi hỏi cô: "Cô không sao chứ Kiều Hi?"
Kiều Hi: "Tôi tôi tôi..."
"Chỉ trang điểm cho cô mà thôi, không cần phải khẩn trương như vậy." Quý Vân Tiêu cũng không nói nổi câu nào: "Hơn nữa cô làm như vậy, khiến tôi cảm thấy như mình có lỗi với Thiên Thiên vậy."
Kiều Hi không phản ứng lại được: "Thiên Thiên là ai?"
Quý Vân Tiêu nói: "Vợ của tôi Lâm Thiên Vi."
Kiều Hi nghi hoặc: "Cô gọi cô ấy là Thiên Thiên sao? Nhưng chúng tôi đều gọi cô ấy là Vi Vi."
Quý Vân Tiêu nhướng mày: "Ồ, Thiên Thiên là cách gọi thân mật, chỉ thuộc về một mình tôi thôi."
Kiều Hi: "..."
Nhờ cuộc nói chuyện này, Kiều Hi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Sau khi trang điểm xong, Kiều Hi đứng dậy nhìn mình trong gương, thiếu chút nữa đã không dám nhận.
Hiệu quả này thật là quá kinh diễm.
Sau khi váy được chỉnh sửa, tất cả những khuyết điểm nhỏ của cô đều được che giấu một cách hoàn mỹ, đồng thời ưu điểm của cô lại được phóng đại một cách vô hạn.
Trang dung kết hợp với bộ lễ phục càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Kiều Hi vô cùng hài lòng, liền cao hứng mà chụp rất nhiều ảnh, còn gửi cho Lâm Thiên Vi xem.
Bây giờ cô không thể không thừa nhận, Quý Vân Tiêu bây giờ thật sự khác hoàn toàn so với trước kia.
Cô không nhịn được trêu chọc: "Ui, Quý Vân Tiêu, không phải là cô bị xuyên hồn đến đây chứ?"
Quý Vân Tiêu thừa nhận một cách bình tĩnh rõ ràng: "Đúng vậy, linh hồn của tôi đã xuyên đến đây."
Nhưng thấy cô như vậy, Kiều Hi lại không tin.
Cho dù có thật sự xuyên đến đây, thì xảy ra chuyện đó, cô ấy cũng nên giấu thật kỹ, ngăn ngừa người ngoài biết được mới đúng chứ?
Huống chi trong thế giới hiện thực, làm gì có chuyện xuyên không!
Đó là những tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết, manga, anime và phim truyền hình mới có thể xảy ra mà thôi.
Cuối cùng trước khi lên xe, Kiều Hi lại nghiêm túc nói cảm ơn với Quý Vân Tiêu, cô không quên chuyện Quý Vân Tiêu muốn cô giúp đỡ, liền hỏi tới: "Rốt cuộc cô muốn tôi giúp gì?"
Quý Vân Tiêu mỉm cười: "Không vội."
Không vội sao?
Sắc trời đã dần tối, tầm mắt của Kiều Hi di chuyển từ gương mặt xinh đẹp bắt mắt của Quý Vân Tiêu đến vòng eo nhỏ gọn của cô ấy, chỉ cảm thấy chỗ đó trắng đến lóa mắt.
Kiều Hi không dám nhìn nữa, cô vội vàng lấy di động ra nhận tội với Lâm Thiên Vi: [Vi Vi, mình sai rồi, hôm nay thiếu chút nữa mình đã bị Quý Vân Tiêu quyến rũ.]
[Cũng may ở thời khắc mấu chốt, mình nhớ tới cô ấy là vợ của cậu, hơn nữa mình là một nữ thẳng.]
Lâm Thiên Vi nhắn lại ba dấu chấm hỏi.
Kiều Hi tiếp tục gõ chữ, nhưng mới gõ được một nửa, Lâm Thiên Vi liền gọi điện thoại sang đây.
Nghe giọng điệu của cô có vẻ không cao hứng cho lắm.
Lâm Thiên Vi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thời gian đến tiệc tối vẫn còn mấy giờ, tài xế lái xe ở phía trước, Kiều Hi ngồi ở ghế sau kể hết mọi chuyện lại một lần.
"Mình biết rồi." Giọng điệu của Lâm Thiên Vi có vẻ hơi buồn bực.
Xe đã sắp chạy đến nơi, Kiều Hi liền dập máy, dựa vào tạo hình hôm nay, cô đã chiếm hết sự nổi bật trong buổi tiệc tối, Trình Chỉ Y luôn tranh giành với cô đã phải chịu thua tại đây, cô ta nói: "Hôm nay cô xinh đẹp hơn tôi."
Trong lòng Kiều Hi sung sướиɠ vô cùng, cô còn cười với Trình Chỉ Y một cách trắng trợn táo bạo: "Cô biết là được rồi."
Ánh mắt của Trình Chỉ Y nhìn cô thật chăm chú, cô ta nhếch môi cười một cái.
Nhưng Kiều Hi không phát hiện ra.
Vì không mang theo di động, Kiều Hi không nhìn thấy tin nhắn mà Lâm Thiên Vi gửi tới.
Sau khi tiệc tối kết thúc, cô cầm lấy di động mà nhìn, mới phát hiện ra khó có dịp Lâm Thiên Vi nhắn cho cô nhiều tin như thế.
[Hi Hi, mình có lời muốn nói với cậu, cậu đang ở đâu?]
[Không ở đây sao?]
[Tiệc tối vẫn chưa kết thúc?]
[Khi nào mới kết thúc đây?]
[Cậu nhìn thấy tin nhắn phải trả lời mình đấy.]
[Kết thúc chưa?]
Lâm Thiên Vi chưa từng như vậy bao giờ, Kiều Hi bị hoảng sợ, vội vàng gọi điện thoại cho cô ấy.
"Vi Vi?"
"Ừ."
Kiều Hi lo lắng nói: "Sao giọng của cậu lại lạ lạ thế? Với lại rốt cuộc cậu muốn nói với mình chuyện gì?"
Lâm Thiên Vi: "Mình muốn nói với cậu..."
Kiều Hi: "Cậu nói đi."
Lâm Thiên Vi im lặng một lát: "Thôi."
Kiều Hi bị câu nói nửa vời của cô ấy làm cho tò mò: "Không được, bảo bối, cậu nhất định phải nói ra."
Lâm Thiên Vi nuốt nước miếng, nhưng lời muốn nói vẫn nghẹn lại trong miệng, cô hạ thấp giọng mà nói: "Hi Hi, cậu có thể... đừng thích Quý Vân Tiêu được không?"
Kiều Hi dở khóc dở cười: "Mình sẽ không thích cô ấy, sao mình lại thích vợ cậu được, mình không phải loại người như vậy, hơn nữa mình thật sự là nữ thẳng, tuy rằng khi đó mình thật sự đã bị Quý Vân Tiêu mê hoặc một chút, nhưng đó hoàn toàn là xuất phát từ sự thưởng thức đối với cái đẹp, cậu biết mà, mình đi trên đường mà nhìn thấy một em cún đáng yêu, mình cũng sẽ động lòng."
Lâm Thiên Vi nhỏ giọng nói: "Nhưng Quý Vân Tiêu không phải cún."
"Được rồi được rồi." Kiều Hi cười nói: "Quý Vân Tiêu là vợ của cậu mà, thật ra vốn dĩ mình còn không hiểu được cậu, nhưng nếu là Quý Vân Tiêu hôm nay, vậy thì cậu thích cô ấy là chuyện hết sức bình thường..."
Lâm Thiên Vi hoảng loạn mà cắt ngang lời cô: "Mình không thích cô ấy."
Lâm Thiên Vi dùng lời lẽ chính đáng mà phản bác: "Mình mới không thích Quý Vân Tiêu."
"Được được được." Kiều Hi nhớ tới lúc ở phòng làm việc, liền nói thêm: "Có điều Vi Vi à, Quý Vân Tiêu của hiện tại thật sự rất dễ thu hút người khác, cậu biết Eilene chứ? Chính là stylist cấp bậc đại sư ấy, người đã từng làm tạo hình cho cậu rồi đó, hôm nay cô ấy đã bày ra vẻ mặt mê muội với Quý Vân Tiêu, mình cũng không hiểu."
Giọng điệu của Lâm Thiên Vi rét lạnh như rớt xuống đáy vực: "Cô ta và Eilene như thế nào? Cậu hãy nói cẩn thận."
Buổi sáng ngày hôm sau, Quý Vân Tiêu vẫn chạy bộ như thường ngày, nhưng lúc trở về, cô thấy dưới lầu có một hình bóng quen thuộc.
"Lâm tổng?"
Lâm Thiên Vi xoay người, nhếch khóe môi, sắc mặt lạnh lẽo, xen lẫn với một chút uất ức như có như không.
Quý Vân Tiêu vội vàng lau mồ hôi trên mặt, cô chạy tới hỏi: "Sao em lại tới đây? Là tới gặp chị sao?"
Lâm Thiên Vi trừng mắt nhìn cô, không thừa nhận: "Đừng tự mình đa tình, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi."
Quý Vân Tiêu cười một cách dung túng, cô hơi khom người hỏi: "Vậy vì sao Lâm tổng lại đi ngang qua đây?"
Lâm Thiên Vi lạnh giọng nói: "Tản bộ."
Quý Vân Tiêu bật cười: "Em đi tản bộ mười hai dặm sao, còn đúng lúc chạy vào trong tiểu khu của chị? Sao lại trùng hợp như vậy?"
Bị vạch trần, Lâm Thiên Vi thẹn quá thành giận, cô xoay người muốn rời đi, Quý Vân Tiêu lại vội vàng giữ chặt cổ tay của cô, nói với giọng nhỏ nhẹ triền miên: "Đừng đi, để chị nhìn em thêm một chút."