Chương 14: Người khuyết tật? Yếu đuối?
Sau khi ra khỏi công viên, Nghiêm Trác liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
Cậu dời mắt nói: “Gần đây có một cửa hàng tráng miệng bán bánh pho mát ngon lắm!”
Giọng cậu trong trẻo vui vẻ, dường như ở thế giới của cậu, ngoài ăn chỉ còn uống.
Tống Diên hiểu ý của cậu, nói: "Cậu đi mua đi."
Nghiêm Trác do dự: "Anh... Anh không đi cùng tôi sao? Nếu có nhiều người xếp hàng, có thể phải chờ rất lâu."
Tống Diên lắc đầu: "Tôi ở chỗ này chờ cậu."
"Được."
Nghiêm Trác gật đầu, nghĩ có lẽ anh không muốn tới chỗ đông người, dù sao tính tình của Tống Diên vẫn luôn như vậy.
Nhưng cậu cũng lo lắng Tống Diên ở chỗ này một mình, liền vỗ vỗ cây gậy mù nói: "Vậy anh đừng đi lung tung, quanh đây có đường lớn, rất nguy hiểm."
Nghe giọng điệu cảnh cáo của cậu, Tống Diên hơi bực bội nói: “Không cần phải lo lắng."
Quả nhiên, như Nghiêm Trác dự đoán, có rất nhiều người xếp hàng để mua bánh phô mai.
Cậu ở dưới cùng, chỉ chờ cho hàng dài trở nên ngắn hơn.
Sau khi vuốt điện thoại một cách chán nản, cả đội đã có thể rút ngắn khoảng cách bằng một cái đuôi.
Nghiêm Trác: "..."
Thực ra, bánh phô mai có ăn cũng không còn ngon gì, giờ cậu chỉ thấy mình đang bị giằng xé giữa chờ đợi và chờ đợi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người gọi: “Nghiêm Trác?”
Nghiêm Trác quay đầu lại, nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc. "Triệu Hạo, Hạ Hân."
Một cặp đôi trong lớp học của họ.
Triệu Hạo vui vẻ nói: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây."
Nghiêm Trác cười: "Tớ cũng không ngờ.”
Hạ Tân nói: "Hửm? Tớ nhớ quê của cậu ở phía nam mà, tại sao lại tới đây chơi? Cậu không về nhà à?"
Nghiêm Trác nói: “Tớ về nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng ở lại đây làm việc bán thời gian."
Nói đến đây, Hạ Hân chợt nhớ ra một chuyện, lại hỏi: “Cậu vẫn làm ở viện dưỡng lão sao?”
Nghiêm Trác gật đầu.
Hạ Hân không nhịn được khen ngợi: “Oa, cậu tốt thật đấy, sao cậu luôn tốt như vậy.”
“Đâu đến mức đó.” Nghiêm Trác xấu hổ xua tay.
Mỗi lần cậu nói mình là tình nguyện viên, sẽ luôn có những người xung quanh khen ngợi cậu, nghe mãi cũng chán.
Cậu chỉ là một người bình thường và không thể chịu được sự đánh giá cao như vậy.
Triệu Hạo nói: "Tớ đã nghe cố vấn nhắc đến rồi. Không phải cả câu lạc bộ đều đi sao? Không ngờ chỉ có một mình cậu kiên trì."
Lần đầu tiên cậu đến viện dưỡng lão là trong một hoạt động phúc lợi công cộng được tổ chức bởi câu lạc bộ của trường đại học, Nghiêm Trác là một trong số thành viên, nhưng vì một số lý do, cậu đã ở lại.
Triệu Hạo nói: "Nếu cậu có gì khó khăn, có thể nói với tụi mình, tụi mình chắc chắn sẽ giúp đỡ."
Hạ Hân cũng nói: "Đúng vậy, nếu viện dưỡng lão cần giúp đỡ trong bất kỳ hoạt động phúc lợi công cộng nào, cậu cứ nói.”
"Ừm..." Nghiêm Trác bị sự nhiệt tình của họ làm cho sợ hãi, vội nói: "Chắc chắn rồi."
Nghiêm Trác mua xong bánh phô mai đã là mười lăm phút sau.
Cậu ngửi thấy mùi sữa béo ngậy của phô mai, thầm nghĩ: Tống Diên nhất định chưa từng ăn món nào ngọt ngào béo ngậy như vậy, để lát nữa cho anh nếm thử.
Cậu bước nhanh về phía công viên, nhưng khi cậu đến cổng thì không thấy Tống Diên đâu.
Nghiêm Trác cau mày nhìn xung quanh.
…..
Tống Diên vốn định ở chỗ cũ đợi Nghiêm Trác, nhưng đợi một hồi, đột nhiên muốn đi toilet.
Anh muốn tìm người để hỏi, nhưng xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người đi đường.
Anh dùng gậy mù chạm nhẹ xuống đất rồi quay người đi vào công viên, mãi đến khi tìm thấy lối đi mới cảm thấy thoải mái.
Dựa vào cây gậy, anh đi từng chút một về phía trước, khi đến một ngã ba đường, cây gậy mù không đo được khoảng cách, chân phải của anh bất ngờ va phải một vật cứng như sắt.
Anh không kịp rút lui, chiếc xe bị đánh một tiếng "đùng", âm thanh đột ngột và chói tai làn tràn giữa không gian.
Tống Diên nhắm mắt lại, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được những cảnh vật xung quanh mình.
Lẽ ra anh không nên ra ngoài.
Đó là một thanh niên đậu xe bừa bãi trên đường dành cho người mù, đang nói chuyện điện thoại thì bất chợt xe của hắn bị tông vào.
Lúc đầu hắn không nhận ra Tống Diên bị mù, chỉ nghĩ rằng đối phương là thủ phạm, sợ bên kia sợ tội bỏ trốn, vì vậy hắn vội vã chạy ra, nói với đầu dây bên kia: "Chị dâu, em có chuyện, cúp máy trước.", sau đó ngăn Tống Diên lại.
Nhưng ai biết rằng Tống Diên không hề có ý định rời đi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào anh trong vài giây, sau đó nhận ra điều gì đó không ổn, nói: "Này! Ra là anh bị mù."
Tống Diên cau mày không nghe nổi.
Người đàn ông đưa tay vẫy vẫy trước mắt Tống Diên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật sự nhìn không ra."
Tống Diên nhịn rồi nhịn, không muốn nán lại nghe hắn nói tào lao nữa, quay người muốn rời đi.
Thấy Tống Diên sắp rời đi, người đàn ông nghĩ anh muốn chạy trốn, duỗi tay nắm chặt lấy cánh tay của Tống Diên, nói: "Kính chiếu hậu của tôi bị anh đυ.ng vỡ rồi, anh còn định đi? Chẳng lẽ nhóm người khuyết tật yếu đuối không cần phải trả tiền bồi thường sao?"
Người khuyết tật? Yếu đuối?
Trên mặt Tống Diên lộ ra vẻ tức giận, anh hất tay đối phương ra, vừa định lên tiếng nói, lại bị ai đó kéo đi, có người chặn lại.
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói của Nghiêm Trác.
Nghiêm Trác tức giận nói: "Anh đang làm gì?"
Người đàn ông đột nhiên bị mắng, suýt chút nữa thì sợ hãi, nhìn hai người hỏi: “Hai người chung phe à?”
Nghiêm Trác: “Thì sao?”
“Là vầy.”, người đàn ông nói: “Người bạn mù của cậu làm hư xe của tôi.”, hắn vừa nói vừa kéo kính chiếu hậu: “Cậu nhìn đi, kính chiếu hậu đã bị văng ra. "
Nghiêm Trác liếc nhìn gạch lát dưới chân, cau mày nói: "Đây là đường dành cho người mù, xe không được phép vào lái xe.”
“Thì sao? Con đường này do nhà cậu xây sao? Chỉ cho mình cậu dùng, không cho người khác dùng?”
Người nói tiếng người, quỷ nói tiếng quỷ, nói những lời như vậy mà cũng không chút xấu hổ sao.
Nghiêm Trác tức giận hỏi: "Có phải đầu óc anh có vấn đề không?"
Tên đàn ông kia tự tin nói: "Tôi như nào là chuyện của tôi, nhưng cậu phải chịu trách nhiệm cho chuyện này."
Tống Diên vô cùng bực mình, hỏi thẳng thừng: "Bao nhiêu?"
"Hai trăm." Người đàn ông nói: “Đổi gương chiếu hậu là xong."
Mua một cái trên Taobao nhiều nhất cũng chỉ có năm mươi tệ, rõ ràng là lừa đảo.
Nghiêm Trác mỉn cười giận dữ, cậu nói: "Thứ nhất, anh đỗ xe trái phép, vì vậy anh phải chịu trách nhiệm về việc chiếc xe của mình bị hư hại. Thứ hai, đèn xe của anh nhiều nhất cũng chỉ có năm mươi tệ, anh muốn lừa ai?"
Người đàn ông cũng không ngờ Nghiêm Trác lại nói thẳng thừng như vậy.
Chiếc kính chiếu hậu của hắn đã muốn hư mấy ngày nay, đang định thay cái mới thì không ngờ lại có "phước lành" từ trên trời giáng xuống, tình cờ gửi đến cho hắn một kẻ bắt nạt vô hình.
Nhưng hình như người trước mặt này có vẻ không dễ chọc.
Người đàn ông suy nghĩ vài giây, nói: "Vậy thì tôi lui một bước, hai người đưa tôi năm mươi tệ là được, coi như tôi chịu thiệt chút."
Tống Diên lấy ví ra, rút
năm mươi tệ đưa cho người đàn ông.
Sau đó anh nói với Nghiêm Trác: "Đi thôi."
Vẻ mặt của Tống Diên không thoải mái, như thể anh đã cố kiên nhẫn trong một thời gian dài.
Có thể do anh cảm thấy hụt hẫng, cũng có thể do những thứ khác.
Nghiêm Trác cũng cảm thấy cãi nhau trên đường phố không phải chuyện vinh dự, vì vậy cậu nén giận, theo Tống Diên rời đi.
Cuối cùng, mới đi được hai bước, liền nghe thấy người đàn ông phía sau lẩm bẩm: "Đã mù mà cứ lang thang khắp nơi làm gì, mù thì ở nhà đi, rảnh rỗi không đâu mới ra ngoài làm phiền người khác. .."
Nghiêm Trác đang đi lập tức dừng lại, cậu giận đến mức run lên, liếc nhìn Tống Diên một cái.
Tống Diên vẫn hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức mặt anh không chút biểu cảm nào, nhưng khóe mắt khẽ run rẩy lại xé ra một vết nứt trên khuôn mặt bình tĩnh của anh, từ vết nứt đó, Nghiêm Trác thoáng thấy một chút không cam lòng.
Tất cả sự cố chấp đều trở nên dễ bị tổn thương vào lúc này, anh có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng rất mong manh.
Nghiêm Trác không nhịn được quay đầu lại, vung nắm đấm lên trời, chửi: "Mẹ nó chứ phiền."