𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~
Một câu nói hung dữ như cũ nhưng vẫn không che giấu được chút mềm mại nào làm đôi mắt Tư Vân Bạch hoàn toàn nhiễm âm u, cũng làm Ôn Nguyễn lần đầu tiên lấy loại thư thái trên cao này nhìn xuống người hầu Tư Vân Bạch.
Người đàn ông bị sợi tóc che đậy đôi mắt bại lộ ra ở trước mắt.
Là hung dữ, cũng là mang theo khí vị của thiếu niên.
Chẳng sợ trong nguyên tác Tư Vân Bạch ngày qua ngày bị khinh nhục trở nên cường đại cỡ nào, đều không thể che giấu được sự thật giờ phút này hắn vẫn là một người thiếu niên, Ôn Nguyễn đôi mắt vốn ướŧ áŧ lại bị lệ ý của hắn đánh đến càng ướt.
Hô hấp hỗn loạn, phía sau lưng trắng nõn dần dần nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Trước mắt tiểu thiếu gia một chân bị người bắt ở trong tay hoàn toàn mất đi khí thế cũ, thay vì đó bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hô hấp từng chút từng chút mà mang theo một mùi hương.
Ôn Nguyễn ngu ngốc trong nháy mắt hiện lên vô số mật thất án kiện gϊếŧ người, thân thể bị dọa đến hơi hơi phát run, sợ tiếp theo bị gϊếŧ chính là chính mình.
Đôi môi hồng nhuận đóng mở, muốn nói rồi lại không biết nên nói cái gì.
Tư Vân Bạch nhẹ nhàng ngửi mùi hương đến từ trên người Ôn Nguyễn, “Ngoan một chút, được không?”
Ôn Nguyễn hốt hoảng gật gật đầu, hoàn toàn đã quên đi hưng phấn khi chính mình khi dễ người khác, "được, được……” Không hề có khí thế của vai ác.
Nhưng cố tình thân thể giống như phản đồ.
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tư Vân Bạch mang theo lạnh lẽo cùng tối tăm, địa phương bí ẩn bên dưới được Ôn Nguyễn giấu ở quần áo đột nhiên hưng phấn lên.
Vô số dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt lại dính nhớp từ trong hai cánh môi âʍ ɦộ trắng như tuyết thong thả chảy ra, càng ngày càng nhiều.
Ôn Nguyễn đuôi mắt hồng đến dọa người, đôi môi hồng nhuận mở ra, cái miệng nhỏ từng chút từng chút mà hô hấp.
Cổ chân bị Tư Vân Bạch nắm ở trong tay giãy giụa, ban đầu trên mặt tiểu thiếu gia chỉ là sợ hãi giờ phút này lại nhiều thêm vài phần khó nói.
Ôn Nguyễn không muốn cho những người khác biết thời điểm chính mình mất mặt đến như vậy, đặc biệt người này vẫn luôn là người mà chính mình muốn khi dễ.
Há mồm đối với Tư Vân Bạch chính là một câu “Cút ngay”, nhưng lời nói mở miệng ra lại chính là vô cùng mềm yếu không có chút khí lực nào.
Tư Vân Bạch không có cút, mùi hương thuộc về trên người Ôn Nguyễn càng ngày càng nồng, nồng đến khiến lý trí người hầu muốn ngất đi, ách thanh hỏi: “Vì cái gì?”
Hắn yêu cầu tên tiểu thiếu gia kiêu ngạo tùy hứng này cho hắn một cái lý do.
Nhưng Ôn Nguyễn nào có cái lý do gì để nói chứ, cậu hiện tại chỉ muốn khóc, cảm thấy thẹn đến không được, cậu cũng không biết chính mình dưới thân vì cái gì sẽ tồn tại một cái hoa huyệt, ngay cả mặc đồ cũng mặc không xong.
Hơn nữa, lại còn dâʍ đãиɠ như vậy —— bị người khác mắng một câu liền sẽ chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.