Âu Dương Vũ Thiên được phen hú hồn, vì từ trước đến giờ Ngôn Thần không có hứng thú với phụ nữ. Tuy là lần nào cũng nhắc tới vị ân nhân năm xưa nhưng không ngờ lại si mê cô ấy một cách mãnh liệt đến vậy.
“Ngôn…Ngôn đại chủ, cậu…cậu đang nói đùa phải không?”
Ngôn Thần vẫn lườm nguýt Âu Dương Vũ Thiên nhưng các cơ ngón tay đang dần thả lỏng, anh từ từ buông tay ra khỏi cổ của Vũ Thiên.
“Ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Âu Dương Vũ Thiên cũng không dám làm trái ý anh, vốn chỉ định trêu anh một chút, không ngờ anh lại phản ứng thái quá như vậy. Tình anh em vào sinh ra tử bao nhiêu năm cũng không bằng một cô gái vừa mới tới.
Thất vọng!
“Vậy tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Sau khi cánh cửa phòng riêng đóng lại, lúc này chỉ còn một mình Ngôn Thần nằm trên ghế sofa. Anh từ từ chìm vào giấc ngủ, có lẽ ngày hôm nay đã rất mệt mỏi đối với anh…
Ở bên ngoài,
Âu Dương Vũ Thiên sau khi ra khỏi phòng anh thì không ngừng lẩm bẩm chửi rủa. Trong lòng vừa cảm thấy tức tối vừa cảm thấy ghen tị, cứ như bị thất sủng vậy.
“Phải đi xem mặt tiểu mỹ nhân của Ngôn Thần mới được.”
Âu Dương Vũ Thiên cho hai tay vào túi quần, nhún nha nhún nhảy đi về phía hành lang đằng trước. Đột nhiên, có một cánh tay bất ngờ xuất hiện, vô tư đặt lên vai Vũ Thiên. Đằng sau lưng anh ta, bỗng vang lên giọng nói chua ngoa của phụ nữ:
“Âu Dương thối!”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Âu Dương Vũ Thiên mỉm cười, ngay lập tức quay lại gõ thật mạnh vào đầu đối phương.
“Á! Tại sao lại gõ vào đầu em?”
Cô gái trẻ sau khi bị gõ vào đầu một cách vô cớ thì dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Âu Dương Vũ Thiên.
“Này này, Ngôn Hạ. Em càng ngày càng giống anh trai em rồi đấy, đến cái ánh mắt cũng đáng sợ như nhau.”
“Thật sao? Nếu anh biết sợ em như cái cách anh sợ anh em là tốt rồi.”
Ngôn Hạ - là em gái của Ngôn Thần. Tuy không cùng chung dòng máu nhưng Ngôn Hạ được nhận nuôi vài năm sau khi Ngôn Thần tới đây. Hai người họ nhanh chóng trở thành anh em, tình cảm khăng khít không khác gì anh em ruột.
Ngôn Hạ mới 18 tuổi, vẫn còn đang trong độ tuổi đi học. Tới trường, cô nàng phải giấu thân phận, bởi vì nếu mọi người biết mình là em gái của ông trùm Ngôn Thần sẽ rất phiền phức!
“Tiểu Hạ Hạ, em có muốn đi xem mặt chị dâu em không?”
Âu Dương Vũ Thiên đột ngột rủ Ngôn Hạ đi tới căn phòng mà Diệp Hoan đang bị giam lỏng. Anh ta biết nếu đi một mình tới đó chắc chắn đám người của Ngôn Thần sẽ gây khó dễ cho mình. Nhưng nếu có Ngôn Hạ đi cùng thì mọi chuyện sẽ khác.
“Chị dâu? Chị dâu nào?”
“Đồ ngốc. Em không nhớ cô gái mà anh trai em hay nhắc tới sao? Vị ân nhân 5 năm trước ấy, người mà ngày đêm Ngôn Thần nhung nhớ ấy.”
Nghe Âu Dương Vũ Thiên nói tới đây, Ngôn Hạ mới chợt nhớ lại. Trước đây có vô số phụ nữ ngỏ lời muốn ở bên cạnh Ngôn Thần nhưng anh đều từ chối với một lý do là đã có người trong lòng. Nhưng tới khi Ngôn Hạ hỏi thì anh lại không chịu nói rõ, chỉ biết tên cô gái ấy là Diệp Hoan.
“Chẳng lẽ người mà anh em đưa về là chị Diệp Hoan sao?”
“Diệp Hoan? Tên của tiểu mỹ nhân là Diệp Hoan à? Tên hay thật đó.”
“Tiểu mỹ nhân? Anh gọi chị ấy như vậy coi chừng bị anh trai em cắt lưỡi đấy Âu Dương thối!”
Ba chữ “Âu Dương thối” khiến Âu Dương Vũ Thiên đen mặt lại. Cứ mỗi lần con bé Ngôn Hạ này gọi anh ta như vậy là y rằng sẽ bị ăn đánh.
“Anh có tên đàng hoàng đấy. Gọi là Âu…Dương…Vũ…Thiên! Nghe chưa?”
“Còn lâu, em cứ gọi anh là Âu Dương thối đấy! Lêu lêu.”
“Giỏi lắm Ngôn Hạ, để anh bắt được em…xem anh trừng trị em thế nào.”
Cả hai người họ đuổi nhau tới tận trước cửa phòng của Diệp Hoan. Nơi này đúng như hai người họ đã nghĩ, vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt hơn cả bảo vệ báu vật.
Âu Dương Vũ Thiên nhìn đám vệ sĩ mặt lạnh như tiền liền huých nhẹ vào người Ngôn Hạ, cúi xuống thì thầm:
“Em mau tìm cách vào trong xem mặt tiểu mỹ nhân đi, Ngôn Hạ.”
“Sao lại là em?”
“Thế em nghĩ vệ sĩ của Ngôn Thần sẽ để anh vào sao? Em là em gái cậu ta, chắc chắn sẽ được mà. Mau lên đi!”
Vừa dứt lời, Âu Dương Vũ Thiên liền đẩy người Ngôn Hạ về đằng trước khiến cô nàng suýt nữa cắm mặt vào đám vệ sĩ. Ngôn Hạ không còn cách nào khác, đành phải giả bộ len vào giữa để mở cửa phòng. Tuy nhiên, khi tay còn chưa kịp chạm cửa đã bị vệ sĩ cản lại.
“Tiểu thư, thiếu gia đã dặn, không cho phép ai được vào trong.”
Ngôn Hạ rơi vào thế bị động, không biết phải làm gì tiếp theo nên đã quay đầu lại cầu cứu Âu Dương Vũ Thiên. Nhưng đáp lại sự cầu cứu ấy lại là thái độ dửng dưng của anh ta.
“Âu Dương thối đáng chết, dám đẩy mình ra chịu trận.”
Lẩm bẩm chửa rủa một hồi, Ngôn Hạ liền thay đổi sắc mặt, biến thành một vị tiểu thư ương ngạnh. Cô nàng chống hai tay vào hông, vênh mặt lên rồi lớn tiếng với vệ sĩ:
“Các người dám chặn bổn tiểu thư không cho vào sao? Có tin bổn tiểu thư mách anh trai không? Đến lúc đó, các người chết chắc đấy nghe chưa?”
Lời đe dọa của Ngôn Hạ cũng không làm lung lay được đám vệ sĩ mặt lạnh như tiền này. Đúng là chủ nào tớ nấy, đáng ghét y như nhau.
Hết cách, Ngôn Hạ đành phải dùng chiêu ăn vạ. Trước giờ cách này đã làm Ngôn Thần mủi lòng được vài lần, không biết có khiến đám vệ sĩ này biết điều thêm chút không.
“Ahuhu, các người không cho bổn tiểu thư vào trong, bổn tiểu thư sẽ ngồi đây không đi đâu hết. Tôi chỉ muốn thăm chị dâu tương lai một lát thôi cũng không được, số tôi khổ quá mà, huhu…”
Ngôn Hạ nằm ra nền đất, giãy giụa khóc lóc thảm thiết. Tuy có hơi nhục nhã một tí nhưng cách này có vẻ hiệu quả. Đám vệ sĩ dường như đã mủi lòng, bọn họ nhìn nhau một lát rồi quyết định mở cửa để Ngôn Hạ vào trong.
“Tiểu thư, cô đừng khóc nữa, chúng tôi chỉ cho tiểu thư vào đó một lát được thôi.”
Ngôn Hạ vui sướиɠ đứng bật dậy, vội vã lau những giọt nước mắt ăn vạ ở trên má đi. Coi như lần này thành công vang dội.
“Âu Dương thối, vào trong thôi.”
Âu Dương Vũ Thiên ngồi không cũng được hưởng lợi, đem theo “thánh ăn vạ” này đi cùng đúng là một ý định sáng suốt.
Hai người họ sau khi vào trong đã không ngừng liếc nhìn xung quanh căn phòng. Bỗng dưng, Âu Dương Vũ Thiên nhìn thấy một cô gái còn mặc nguyên bộ váy cưới ngồi ở góc giường, liền nhanh trí nói với Ngôn Hạ:
“Ngôn Hạ. Hình như cô gái đó là tiểu mỹ nhân thì phải.”
“Chắc chắn rồi. Chúng ta đến chào hỏi đi.”
Ngôn Hạ và Âu Dương Vũ Thiên cùng bước tới bên giường. Ban đầu cả hai đều không biết phải nói gì nhưng về sau Ngôn Hạ đã bất ngờ lên tiếng hỏi Diệp Hoan trước.
“Em…chào chị. Chị là…Diệp Hoan có phải không?”
Diệp Hoan nghe thấy giọng phụ nữ liền ngẩng đầu lên nhìn thử. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đẹp tựa thiên thần của Diệp Hoan thì cả hai người họ đã hiểu vì sao Ngôn Thần lại si mê cô tới vậy. Không chỉ là một đại mĩ nhân xinh đẹp mà còn vô cùng quyến rũ.
“Oa, đây là thần tiên tỷ tỷ trong truyền thuyết sao? Bảo sao Ngôn Thần Chết của chúng ta lại đem lòng thích cô ấy tới vậy.”
Khoan đã…
Ngôn Thần Chết? Là cái gì chứ?
Ngôn Hạ cảm thấy bất bình bèn quay sang nói với Âu Dương Vũ Thiên:
“Âu Dương thối, tên của anh trai em là Ngôn Thần chứ không phải Ngôn Thần Chết nghe chưa?”
“Biết rồi biết rồi, đúng là chúa cằn nhằn.”
“Anh…”
Diệp Hoan không biết hai người này là ai nhưng nếu là người sống ở tòa dinh thự này thì ai cô cũng thấy sợ. Diệp Hoan bất giác lùi lại đằng sau, mặc kệ hai người đó đang nói chuyện gì cô cũng không quan tâm.
Nhìn thấy có vẻ Diệp Hoan sợ mình nên Ngôn Hạ đã chủ động ngồi xuống bên giường, cố gắng an ủi cô:
“Chị đừng sợ. Em là em gái của anh Ngôn Thần, em không có làm hại chị đâu.”
Diệp Hoan lúc này mới biết tên thật của người đàn ông bắt cô về đây, cô tròn mắt nhìn Ngôn Hạ:
“Anh ta…tên là Ngôn Thần sao?”