Cưỡng Ép Người Yêu

Chương 22: Ở chung

Chương 22: Ở chung

Tề Thư đứng giữa phòng ngủ của quản lý Hàn, mơ hồ cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ.

Hàn Bách cúi người thay chăn mền, quay lưng về phía cậu, Tề Thư trầm mặc im lặng. Hiếm khi hắn nói dài dòng về chủ đề này:

"Sáng nay anh rất lo lắng cho em, điện thoại của em tắt nguồn không liên lạc được, lúc anh đi tìm em thì cửa cũng mở. May mắn thay, không có kẻ trộm ... May mắn thay, em đã hứa sẽ đến, anh, ừm, anh rất vui ... Được rồi, ga giường đã thay xong rồi."

Nói liên miên lải nhải một lúc, khi hắn quay lại, bắt gặp cảnh Tề Thư đang đứng sau lưng hắn với đôi mắt đỏ hoe.

Hàn Bách hốt hoảng ôm lấy cậu, xin lỗi nói:

"Thực xin lỗi, anh không nói nữa, em vẫn chưa khỏe sao?... Dù sao, em vẫn không muốn tới, lẽ ra không nên ép em đến đây, thật xin lỗi..."

"Em. . . Thực ra là. . . Em khụ khụ khụ..."

Tề Thư nói năng lộn xộn, lại bị nước miếng làm sặc một cái, cúi người ho kịch liệt.

Hàn Bách vội vàng vỗ vỗ lưng cậu, đau lòng muốn đỡ cậu ngồi xuống, lại bị Tề Thư gắt gao nắm lấy.

Hai cánh tay Tề Thư run rẩy, cơ hồ là dựa vào đối phương chống đỡ mới có thể đứng vững:

"Em thật ra. . . Thật ra . . . "

Cậu từ trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở nhỏ, chỉ vài từ vậy mà cậu gần như cạn kiệt hết sức lực thở hổn hển nói.

Trong lúc nhất thời, cậu rất muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho đối phương biết, mặc kệ như thế nào mặc kệ, cho dù đối phương lập tức hối hận vì ở bên cạnh cậu muốn đổi ý, cậu cũng sẽ thừa nhận.

"Em……"

Tề Thư mở to hai mắt khóc rống lên.

Cậu không thể nói.

Cậu căn bản không thể nói ra, cậu không thể cùng Hàn Bách nói ra chuyện không thể chịu đựng này, cậu tham lam hơi ấm của đối phương, giống như đối phương nói muốn ở chung một chỗ, cậu liền vội vàng đồng ý ngay lập tức.

Không đành lòng buông tay.

Thấy vẻ mặt của cậu không đúng, Hàn Bách trong lòng đau xót, vội vàng nhẹ giọng an ủi:

"Không sao, em không muốn nói thì đừng nói, chờ em muốn nói cho anh biết thì chúng ta lại nói, được chứ?"

Tề Thư nằm ở trên vai hắn, nhỏ giọng nức nở:

"Thực xin lỗi..."

Hàn Bách đau lòng sờ sờ mặt cậu, kéo dài khoảng cách giữa hai người, chạm vào khóe mắt đỏ hoe của đối phương, tràn đầy tự trách:

“Anh mới là người nên nói xin lỗi, lại để cho em buồn, thật xin lỗi... Về sau anh chọc giận em không cao hứng, em mắng anh cũng tốt, đánh anh cũng được, chỉ cần em vui vẻ."

Hắn cầm bàn tay mảnh khảnh mềm mại của đối phương, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay:

“Đừng khóc nữa, được không?”

Tề Thư nhìn hắn chằm chằm, khẽ gật đầu.

Bữa tối là hai người tùy ý gọi đồ ăn mang về, đã quá muộn, Hàn Bách cho dù có chuẩn bị kỹ càng, sáng sớm cũng chưa kịp ăn, đành phải bỏ cuộc.

Hàn Bách đã thay quần áo ở nhà, đầu tóc có chút bù xù, phong cách hoàn toàn khác với thường ngày ở công ty. Tề Thư ngồi đối diện bàn ăn, chốc lát sẽ ngẩng đầu nhìn.

"Có phải là không hợp khẩu vị của em?"

"..." Tề Thư lắc đầu.

Hàn Bách cười nhẹ, đứng dậy đặt đĩa thức ăn xuống bàn trà trong phòng khách, Tề Thư không hiểu sao yên lặng nhìn hắn.

Sau đó, Hàn Bách đi trở lại, dẫn Tề Thư tới chiếc bàn thấp, khẽ ấn vai ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Tề Thư chậm rãi uyển chuyển ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng ngồi nghiêng, hai người kề sát vào nhau, dưới thân chính là tấm thảm len mềm mại.

Hàn Bách không nói gì, nhưng Tề Thư lại cảm thấy nhẹ nhõm không hiểu nổi, hai chân thỉnh thoảng chạm vào nhau, hơi ấm truyền đến, đủ để an ủi linh hồn còn sót lại của cậu.

Sau bữa tối.

Tề Thư đứng ở bên ngoài phòng bếp chờ đợi có chút bất đắc dĩ, vừa rồi muốn đi vào giúp đỡ, lại bị quản lý Hàn lấy cớ bị bệnh đẩy ra.

“Ngày mai chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi.”

Hàn Bách đề nghị:

“Gần đây thời tiết không tốt, không nên ra gió.”

"Không cần, em, em còn phải đi làm."

Tề Thư nghĩ đến cảnh mình sẽ phải đối mặt với sự la mắng của tổ trưởng tại nơi làm việc, cậu liền cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng cậu lại không muốn tỏ ra bất tài trước mặt quản lý Hàn.

Biết không thể thuyết phục được cậu, Hàn Bách đành phải nhượng bộ một bước:

"Vậy chúng ta cùng nhau tan sở đi."

Thấy Tề Thư đang muốn từ chối, hắn lập tức cắt ngang, như thể hiện sự yếu đuối:

“Bằng không, anh không an tâm, không phải nói để anh quan tâm đến em sao?”

Hắn phủi tay, thả lỏng giọng điệu , có thể nghe ra một tia ủy khuất:

"Thỏa mãn mong muốn của anh, được không em?"

Tề Thư sắc mặt chậm rãi đỏ lên, đáp ứng hắn.

Hàn Bách cười cười, đưa cậu trở về phòng ngủ chính, hâm nóng một cốc sữa đưa cho cậu:

"Trời cũng khuya rồi, đi ngủ sớm đi, không quen thì nói với anh."

Gật gật đầu, Tề Thư đứng ở cửa uống hết cốc sữa, sau khi uống đến ngụm cuối cùng, Tề Thư vô thức liếʍ môi dưới, đầu lưỡi đỏ mọng lướt qua vệt trắng sữa, khiến môi đỏ mọng ẩm ướt, ngây thơ ngoan ngoãn nhìn Hàn Bách, cho đến khi đối phương ra hiệu lấy cái cốc cậu liền ngoan ngoãn đưa tới.

Vẻ mặt Hàn Bách lập tức dịu đi, thay cậu đóng cửa lại, xuyên qua khe cửa hẹp hơn, thanh âm trầm thấp lười biếng, mang theo vài phần an ủi đối phương không chú ý:

"Ngủ ngon, bạn trai nhỏ của anh."

Tề Thư mặt nóng lên, lập tức trốn vào sau cửa đóng lại.

Chạng vạng tối không có thời gian xem kỹ, chỉ đi loanh quanh trong phòng cho quen, phòng ngủ chính cũng chỉ kịp tới thay chăn ga gối, còn lại mọi thứ vẫn để nguyên như trước.

Có một chút mùi vị của thuốc lá lơ lửng trong không khí, không hề khó chịu, mang đến cho cậu cảm giác an toàn kỳ lạ. Tề Thư dời mắt nhìn kỹ, bên cạnh ban công có trồng hai chậu cây, cũng không tính là trồng tỉ mỉ, một ít tài liệu công việc bày bừa bộn, một quyển sách đọc dở được tùy ý gấp úp lại trên góc bàn, và chiếc áo khoác trên chiếc ghế sofa đã bị lấy đi vào buổi tối.

Đồ đạc trong phòng ngủ chính rộng rãi được phân bổ tỉ mỉ, có một loại ung dung không vội vã.

Tề Thư lại đứng một mình trong phòng ngủ, cảm giác trống rỗng mơ hồ trong lòng dường như không biết vì sao tiêu tan.

Ngày hôm sau, Tề Thư bị tiếng gõ cửa đều đặn đánh thức, người ngoài cửa vừa nhìn thấy cậu liền khẽ cười nói:

"Sáng sớm rồi, dậy thôi bé con, đi rửa mặt rồi ra ăn cơm nào."

Vươn tầm mắt ra sau Hàn Bách, cậu thấy bàn ăn bát đũa đã dọn ra xong xuôi.

Tề Thư có chút bỡ ngỡ trước sự mới lạ chưa từng trải qua này, vụng về chuẩn bị rồi im lặng đi theo phía sau Hàn Bách, muốn giúp đỡ, lại bị người nhẹ nhàng đè lên ghế ăn, bưng bát cháo đẩy tới.

Đó là một cảm giác la lẫm, nhưng cậu cũng không chán ghét nó.

Ăn sáng và thu dọn đồ đạc xong, Tề Thư theo Hàn Bách lên xe đến công ty.

Lần trước cậu lên xe của quản lý Hàn, hắn vẫn là ông chủ mà cậu phải lòng, nhưng lần này cậu đã thực sự trở thành người yêu của hắn. Chỉ trong hai ngày, mọi thứ thay đổi, đảo lộn.

Tề Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng, so với bình thường còn buồn tẻ hơn. Cậu bình thường ít nói, Hàn Bách lại không có phát giác ra chút khác thường này, rất tự nhiên tìm đề tài cùng cậu tán gẫu.

Thời gian đi làm được rút ngắn, Tề Thư còn chưa thích ứng đã ở dưới lầu của công ty.

Hàn Bách cởi dây an toàn cho cậu, xoa xoa ngón tay trắng nõn non nớt, lên tiếng trước:

"Em lên trước đi, anh hút điếu thuốc rồi lên sau."