Chương 18: Mân mê
Chờ hắn chơi chán rồi sẽ đi... thà cam chịu số phận như vậy còn hơn.
Nước mắt cứ như dòng suối nhỏ không ngừng chảy ra, ẩn sâu trong đáy mắt là những ý nghĩ tủi nhục cùng không cam lòng, nhưng lại là thứ duy nhất mà cậu còn làm được.
Ngắm cảnh đủ rồi, người đàn ông bế Tề Thư vào phòng tắm, chu đáo lau người cho cậu, đắp khăn ấm lên mặt, khuôn mặt thanh tú của Tề Thư rất đẹp trai trắng nõn, hồng hào từ trong ra ngoài.
Chiếc cà vạt ướt khô nước mắt treo cứng đơ trước mắt, người đàn ông cởi ra cho cậu, đeo vào chiếc khăn bịt mắt màu đen mà hắn đã chuẩn bị sẵn.
Tề Thư không có mở mắt ra, mi mắt tuy rằng thoáng sáng lên, nhưng vẫn là nhắm chặt, lông mi rậm rạp sợ hãi run lên, giống như con bướm giương cánh, rất nhanh lại bị che khuất. Cậu không dám nhìn, người nọ hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới.
Người đàn ông lắc dươиɠ ѵậŧ mềm mại và tinh tế của Tề Thư một ngả ngớn, sau đó hết lần này đến lần khác ấn vào cái bụng hơi sưng lên của cậu
"Em có muốn đi tiểu không?"
Trong lòng đã sớm có phán đoán, hắn ôm Tề Thư từ phía sau, vòng tay qua chân cậu, bế cậu đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Tề Thư dựa vào trong ngực nam nhân, giống như một người không thể tự chăm sóc bản thân, dễ dàng bị người ta tùy ý khi dễ.
Cậu không kìm được bật ra một tiếng nức nở thê lương, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú vừa được lau sạch.
"Làm sao? Không đi tiểu sao?"
Nam nhân đợi một hồi, còn chưa đợi cậu phóng thích, kỳ quái hỏi. Hắn vươn lòng bàn tay và ngón tay chọc vào phần bụng căng cứng của Tề Thư, dùng đầu ngón tay ấn đều đặn, tư thế bế tiểu không thuận tiện, lực trên tay dao động từ nhẹ đến nặng, làm hắn không thể khống chế sức lực tốt được.
Người đàn ông huýt sáo, kiên nhẫn đợi một lúc, tiếng nước chảy róc rách cuối cùng cũng vang lên.
Cậu sắp chết rồi, Tề Thư đờ đẫn nghĩ, cậu thật sự muốn chết ngay lập tức, mỗi lần cậu bị xấu hổ đến tê liệt, người đàn ông kia lại kéo cậu vào vực sâu không thể chịu nổi.
“Ngoan.”
Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên vành tai nóng bỏng của cậu, lau đi mấy giọt chất lỏng trong suốt từ miệng dươиɠ ѵậŧ chảy ra.
Nước mắt không ngừng rơi giống như hạt châu vỡ vụn, Tề Thư trên mặt đầy vết ướt, nam nhân nghi hoặc cau mày, lấy môi vuốt ve người yêu đang hoảng sợ:
"Em khóc cái gì hả? Thật đáng yêu, anh rất thích."
"Được rồi, không có gì phải khóc, ngoan đi."
Người đàn ông lại bế cậu trở lại giường, hắn vô cùng yêu thích tư thế này, giống như đối phương là vật trang sức không thể thiếu của hắn, hai người sinh ra là để ở bên nhau.
"Bảo bối đừng khóc nữa, có đói bụng không? Anh làm chút gì ngon cho em ăn có được hay không?"
Đôi môi khô khốc dán lên khuôn mặt ướŧ áŧ, hôn đi chất lỏng mặn mặn, mỗi một cử chỉ đều toát ra sự chiều chuộng và yêu thương vô cùng.
Người đàn ông đến gần thấp giọng dỗ dành:
"Ngoan ngoãn ở đây, được không? Anh nấu món gì thật ngon cho em."
Tề Thư khóc không thành tiếng, suýt nữa thở không ra hơi, cuộn mình thành một đoàn nức nở không trả lời.
Đối phương hoàn toàn không đợi phản hồi của Tề Thư mà cố ý hôn vào mặt cậu, rồi mới thong dong đi vào bếp làm bữa sáng.
Tề Thư vừa khóc vừa kéo chăn đắp lên người, tựa hồ có thể che chở thân thể của mình một chút. Bên ngoài có tiếng lạch cạch, cậu nhắm mắt chọn cách trốn tránh, mơ mơ màng màng cảm thấy buồn ngủ.
Khi người đàn ông bưng bát đũa đi vào, nhìn thấy Tề Thư ngoan ngoãn yên lặng nằm trên giường.
“Bảo bối dậy nào.”
Hắn ôm Tề Thư ngồi dậy, đút cho cậu từng thìa một, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của đối phương đáng yêu đến mức hắn không nhịn được chốc chốc lại mυ'ŧ lấy môi đối phương để thỏa mãn cơn đói. Tề Thư dựa vào trong ngực hắn, từng ngụm nhỏ chậm rãi nhai, đột nhiên môi nóng lên, nam nhân lại quay đầu đi sờ, trầm mặc một lát, mặt không chút thay đổi nhai cắn đồ ăn trong miệng, nuốt xuống.
Người đàn ông nhiệt tình đút cho cậu, mãi cho đến khi Tề Thư quay đầu tránh đi không muốn ăn nữa mới dừng lại:
"Bảo bối no rồi sao?"
Tề Thư yên lặng gật đầu.
Người đàn ông nhẹ nhàng lau miệng cho cậu, đặt đồ đạc xuống, nghiêng người trên người Tề Thư. Tề Thư ngoan ngoãn nằm xuống theo hắn.
Người đàn ông dùng đầu ngón tay gõ vào môi âʍ ɦộ sưng đỏ, người dưới thân không tự chủ được run rẩy, thương hại hỏi:
“Còn đau không?”
Hắn hiển nhiên nhớ tới tối hôm qua, âʍ ɦộ bị sử dụng quá mức, khe hở phun ra thịt mềm mại, màu sắc nhuộm đỏ thẫm, tăng thêm một tia mê người thuần khiết của Tề Thư.
Tề Thư khàn khàn đáp: "Đau..."
Không biết là tiếng khóc hay tiếng rêи ɾỉ, nghe vừa đáng thương vừa dâʍ đãиɠ, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà cưng chiều.
Người đàn ông nhướng mày thương hại, ậm ừ giống như dỗ dành cậu.
Hắn hôn từ môi xuống tận bụng, hoa huyệt đáng thương bị chà đạp dữ dội suốt đêm qua, nhưng bây giờ hắn vẫn muốn nếm thử nó lại một cách cẩn thận. Người đàn ông ngậm lấy bộ ngực mềm mại non nớt của cậu, cẩn thận ăn hai đầu nhũ hoa hồng nhuận, hai đầu nhũ hoa nhỏ nhắn đỏ ửng ẩm ướt, quầng vυ' mềm mại bóng nhờn trở nên hồng hào mềm mại, như thể một giây sau có thể chảy ra nước ngọt vậy.
“Thơm quá.”
Người đàn ông ngậm đầṳ ѵú hồi lâu, cuối cùng nhả ra, chọc sống mũi vào đầu nhũ ẩm ướt, khen ngợi như thường.
Hắn lui xuống dưới ngậm dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn trong miệng liếʍ vài cái rồi nhả ra, âu yếm hôn mông Tề Thư, dùng đầu lưỡi mân mê âʍ ѵậŧ như nghiền đậu đỏ.