Chương 9: CᏂị©Ꮒ phát cuối (Tỉnh dậy)
“Nâng cao mông lên.”
Không đợi Tề Thư động đậy, người đàn ông đã ấn eo cậu xuống, dạng hai chân cậu ra, đâm côn ŧᏂịŧ đâm vào trong. Cái mông giống khuôn mặt trắng nõn dán vào đũng quần của hắn, nam nhân thỏa mãn hài lòng khen ngợi:
"Em thật nghe lời."
Từ góc độ này của hắn nhìn xuống, bờ mông trắng tuyết của cậu cùng cây gật đen của hắn tạo thành một sự tương phản rõ rệ, đập vào mắt hắn khiến hắn không thể chịu đựng được nữa gầm nhẹ một tiếng rút cây thịt to lớn ra ngoài sau đó lại đâm mạnh lút cán vào trong.
Tư thế này đâm vào sâu đến đáng sợ, người đàn ông một tay ôm eo, tay kia nắm lấy núʍ ѵú đỏ ửng trước ngực cậu mà kéo, lòng bàn tay rộng bao lấy cả miếng thịt nhũ hoa, nhào nặn mạnh mẽ. .
Tề Thư khẽ rên một tiếng, người đàn ông không hề động đậy, hắn liếʍ cắn phần thịt mềm sau gáy, thở phì phò sau tai, Tề Thư vùi đầu vào trong gối, nhếch mông như một con thú giống cái đang chờ đợi thụ tinh.
Người đàn ông ưỡn eo hông chạy nước rút, bắn vào bụng cậu ở tư thế này.
Cuối cùng, hắn thỏa mãn rút côn ŧᏂịŧ ra, nhíu mày nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang rỉ ra, vỗ vào cái mông trước mặt, không đau nhưng âm thanh rất rõ ràng.
Tề Thư bị đánh run rẩy dữ dội, mông siết chặt lại làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ngoài nhiều hơn. Người đàn ông lo lắng, lẩm bẩm nói:
"Bảo bối thực sự không nghe lời, nói tại sao lại phun ra?"
Tề Thư không thể không run rẩy khi nghe những lời như ma quỷ này.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tề Thư, lại tự nhủ:
“Thôi bỏ đi, lần sau chúng ta tiếp tục nhé.”
Hắn vui vẻ nằm ở một bên, ôm lấy Tề Thư, dùng tư thế rất chiếm hữu nhét cậu vào lòng:
"Bảo bối ngủ đi."
Tề Thư ngẩn người muốn quay đầu lại, nhưng lập tức bị người đàn ông đang cúi đầu giữ chặt. Hai tay cậu vẫn bị trói vào đầu giường, tư thế này khiến cậu khó chịu cuộn tròn trong vòng tay của người đàn ông.
Trong lòng cậu sợ chết khϊếp không dám động, sợ chọc giận người đàn ông bên cạnh, vì vậy cậu chỉ yên lặng nằm rơi nước mắt, phía dưới sưng rất đau, thân thể vừa chua vừa chát, thể lực cạn kiệt thân thể ẩm ướt dinh dính cứ như vậy nặng nề ngủ thϊếp đi.
Tề Thư bị đánh thức bởi báo thức hàng ngày trên điện thoại di động.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên trong nháy mắt, cậu đột nhiên mở mắt tỉnh lại, hồi tưởng lại giấc mộng kinh khủng tối qua, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hoàn cảnh xa lạ lập tức hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Tề Thư nín thở hoảng hốt nhìn chung quanh một lúc lâu mới phát hiện mình đang ở trong một khách sạn, xung quanh không có ai, chậm rãi ngồi dậy, cảnh giác và rụt rè nhìn quanh căn phòng xa lạ, lập tức bị cơn đau dưới hạ thân làm phân tán sự chú ý, hét to một tiếng. Nỗi đau đớn khiến cậu sống không bằng chết, mong đây chỉ là một cơn ác mộng nhưng cảm giác ở hạ thân nói cho cậu biết tất cả là sự thật.
Cậu hốt hoảng vội vội vàng vàng vén chăn ra, suýt chút nữa ngất đi vì bị dọa sợ bởi một mảng lớn màu đỏ. Thân thể trần như nhộng ngồi trên giường, phàm là mắt thường đều có thể nhìn thấy, từ ngực, bụng, đến chân đều dày đặc những vết hickey, vết véo dọa người, vết tích trên đùi còn tệ hơn, một trong số đó đã bắt đầu phát tím phát xanh. Thậm chí đây còn chưa phải là nơi nghiêm trọng nhất, không thể chịu đựng được nhất, đau đớn nhất, đủ để hét lên sợ hãi là phần sâu đỏ và sưng tấy giữa hai đùi.
Hạ thân đau đớn vô cùng, Tề Thư sợ hãi đưa tay ra nhìn, vừa chạm vào liền giống như bị sưng rất nặng, môi âʍ ɦộ đều bị sung huyết nghiêm trọng nhô ra ngoài, giống như bị ác thú với hàm răng sắc bén nhấm nháp qua.
Tề Thư không dám nhìn nữa, lén lút kéo chăn chui vào.
Đó là sự thật, cậu không khỏi run lên, hóa ra là sự thật.
Cậu bị cưỡиɠ ɧϊếp bởi một tên biếи ŧɦái lạ mặt.
Tề Thư lập tức nghĩ tới báo cảnh sát, lúc tìm điện thoại di động trên giường, điện thoại di động bên cạnh đột nhiên vang lên, cậu giật mình quay đầu nhìn lại, phát hiện chỉ là chung báo thức.
Cậu chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại của mình.
Không, đó không phải là báo thức mà cậu đặt, cậu chưa bao giờ đặt báo thức vào thời gian này.
Tề Thư nuốt nước miếng, chậm rãi vươn tay cầm điện thoại, như bị điện giật lật về phía trước, sau đó lập tức thu về.
Đồng hồ báo thức trên màn hình trễ hơn năm phút so với thời gian dự kiến
ban đầu của cậu mỗi ngày, rõ ràng là được thêm vào mà Tề Thư không hề hay biết, tên của đồng hồ báo thức mới được thêm vào treo sáng rực trên màn hình sáng:
“Chúc em một ngày tốt lành, em yêu.”
Nhạc chuông và âm thanh rung động quen thuộc vào giờ phút này dường như là bùa chú nguy hiểm đến tính mạng, giống như muốn kéo người ta xuống vực sâu địa ngục, hết âm thanh này đến âm thanh khác, liên tiếp phát ra lời chế nhạo và cảnh cáo cực lớn đối với cậu.
Một bộ quần áo được đặt gọn gàng trên chiếc chăn ở cuối giường, áo sơ mi và quần tây vừa vặn, dưới chân giường là một đôi giày da mới, cũng vừa cỡ.
Đi chân trần, khoác chăn bông, Tề Thư hoảng hốt tìm khắp phòng, nhưng không tìm thấy gì ngoại trừ một bộ quần áo mới ở chân giường.
Cậu không nhịn được muốn nôn, liền chạy vào phòng tắm, nôn một lúc lâu, nhưng không thể nôn ra bất cứ thứ gì ngoại trừ nước.
Tên biếи ŧɦái đó biết rõ cậu như lòng bàn tay, biết cậu sống ở đâu, theo dõi kích cỡ quần áo của cậu và thay đổi báo thức của cậu.
Tề Thư vốc một ngụm nước, dùng sức xoa mặt, lại uống hai hớp để kìm nén muốn nôn.
Gọi cảnh sát sẽ tiết lộ bí mật của mình, điều này tuyệt đối không thể chấp nhận được, giờ cậu mới kịp phản ứng, mình đã che giấu chuyện đáng xấu hổ này từ nhỏ, hiện tại cậu thà chịu khổ như thế này còn hơn.
Không phải nam nhân vứt bỏ cậu ở đây sao, nói không chừng hắn đã chơi đủ rồi... Cậu chỉ cần quên đi, ừ, vậy thôi, không sao, không sao.
Nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương, Tề Thư cố gắng nở nụ cười tự an ủi mình.