Chương 6: Phát hiện hoa huyệt
Người đàn ông dường như cũng bất ngờ trước sự phản kháng kịch liệt của cậu, nhưng hắn đã nhanh chóng kiềm chế cậu trong giây lát, nhẹ nhàng đè ép chân của cậu xuống, rồi nhanh chóng cởϊ qυầи cậu ra.
"Ư...ư."
Tề Thư sụp đổ phát ra một tiếng rêи ɾỉ vô vọng, bịt mắt hoàn toàn ướt sũng, hai chân trắng nõn lộ ra ngoài không khí bị cánh tay cường tráng của nam nhân kẹp chặt, giãy dụa vô ích. Quần áo trên người cũng bị một lực mạnh xé rách, cúc áo rơi khắp giường.
Sự giãy giụa của cậu trước mặt người đàn ông dường như yếu ớt không đáng nhắc tới, thân thể gần như trần trụi của Tề Thư vừa tiếp xúc với không khí liền trở nên mẫn cảm run rẩy.
Nam nhân chịu không nổi, gắt gao nằm ở trên người cậu, phảng phất hai người trời sinh muốn làm một thể, hơi thở kỳ dị thuộc về nam nhân bao phủ lấy cậu, lời nói ngọt ngào mà lạnh như băng lưu luyến bên tai khiến Tề Thư rùng mình kinh hãi: "Cưng đừng làm loạn, nếu lại làm loạn liền đem em ném ra đường, để người ta xếp hàng hϊếp chết em."
Nói xong, hắn mỉm cười hôn lên vành tai cậu như để an ủi.
Người đàn ông không tốn chút sức nào mở rộng hai chân của cậu ra, vừa háo hức vừa mạnh mẽ vuốt ve hai chân trắng nõn, giống như kẻ trộm tìm thấy một báo vật, nửa phát tiết, nửa mới lại, dưới tay nhào nặn qua lại không chịu buông ra, lại giống như báu vật hôn từ ngón chân đến đùi trong của cậu.
Hơi thở ấm áp phả vào chân Tề Thư, cậu mặc cho người đàn ông thao túng mình, cảm giác toàn thân nóng như sắp bị bỏng đến nơi.
Người đàn ông vừa hôn vừa cắn vào thịt mềm ở đùi trong, giống như một đứa trẻ đang ăn thạch, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt một ngụm thịt trắng, để lại dấu răng thoáng qua cùng vết nước ẩm ướt.
Thật lâu sau, hắn rốt cục nếm đủ thịt mềm bên này, giống như một kẻ nghiện ngập, hắn vùi đầu vào giữa hai mông cậu, gấp gáp cắn lấy một ngụm.
Chiếc mũi cao của người đàn ông xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ sắp chìm vào lỗ hoa, hắn sung sướиɠ đến không nhận ra bất cứ điều gì dưới kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời này. Nhưng Tề Thư đã sợ hãi kẹp chặt hai chân, vặn người hướng phía trên chạy trốn, nhưng bị kéo lại khiến cậu hoảng sợ hét lên, nhưng lại phí công vô ích:
"Thả tôi ra... thả tôi ra..."
Cặp đùi trắng nõn mềm mại cọ sát vào một bên mặt người đàn ông, còn thoải mái hơn cả lụa mịn, người đàn ông vòng tay ôm lấy chân Tề Thư, nhắm mắt hôn lên đùi cậu thân mật cọ xát vào nhau, giống như một con thú lớn ngoan ngoãn.
Sau đó hắn nhẹ nhàng cởϊ qυầи lót ra, đưa tay ra phía sau tìm kiếm.
“Hả?”
Người đàn ông dừng lại, nghi hoặc phát ra âm thanh, kỳ quái nhìn thứ mình chạm vào, Tề Thư ngước mắt nhìn người phía trên, cậu nhân cơ hội lấy chân đá hắn muốn chạy thoát, nhưng lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vô lực kháng cự, mặc cho người đàn ông thao túng mình.
Một vết răng sâu hiện rõ ở bên trong đùi cậu.
Người đàn ông đột nhiên nâng mông, tách hai chân cậu ra, phơi bày bí mật đã giấu kín nhiều năm của Tề Thư ra ngoài không khí, một cái khe mỏng dưới dươиɠ ѵậŧ hồng hào mềm mại lộ ra rõ ràng, theo thân thể chủ nhân khẩn trương mấp máy khép mở.
Hơi thở của người đàn ông đột nhiên trở nên gấp gáp, trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở nặng nề của hắn giống như người bệnh. Tề Thư có thể cảm giác được bàn tay run rẩy của nam nhân sờ soạng hạ bộ của mình, đầu ngón tay thô ráp sờ soạng hoa huyệt tinh tế.
Cậu đột nhiên sinh ra một loại tâm lý vặn vẹo kɧoáı ©ảʍ, xem đi, thật giống quái vật, chỉ cần dùng phía dưới liền có thể dọa người. Cậu thầm nghĩ, có lẽ người đàn ông xa lạ này sẽ trở nên tức giận đến mức gϊếŧ cậu trong giây tiếp theo.
Thời gian như ngừng trôi, Tề Thư nuốt nước miếng nhắm chặt mắt lại, nhưng cơn đau như mong đợi lại không đến.
Người đàn ông ôm chặt lấy cậu, hơi thở hổn hển phả vào mặt cậu, khiến cậu phát ra những tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào.
Ngay lập tức, hắn chộp lấy môi cậu, cắn và nghiến mạnh. Đầu lưỡi không tốn chút sức dễ dàng xâm nhập vào miệng cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, quấn lấy chiếc lưỡi non mềm kia mà điên cuồng mυ'ŧ lấy, hôn hít. Nước miếng giữa hai người trao đổi nuốt vào, Tề Thư bị hôn đến khó thở, nước miếng không tự chủ được chảy xuống khóe miệng.
"Ưmmmmm!"
Cậu bị hôn đến mức sắp ngạt thở, theo bản năng ậm ừ để sống sót. Người đàn ông luống cuống lại bối rối sờ lên mặt của cậu, như bị vui sướиɠ đến điên, cười biếи ŧɦái thỏa mãn, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cậu không muốn tách ra, một tay duỗi xuống, lướt qua dươиɠ ѵậŧ nhỏ quấn lấy hoa huyệt, tùy ý nhào nặn.
"Em còn muốn cho tôi bao nhiêu bất ngờ nữa? Bảo bảo là phụ nữ sao?"
"Còn nói có bạn trai, quái vật như em cũng có bạn trai ư? Có ai nhìn thấy âʍ ɦộ của em chưa! Khẳng định là không có! Đúng hay không?"
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác thốt ra, người đàn ông run lên vì sung sướиɠ chưa từng có, nói năng không mạch lạc. Hắn vươn tay chộp lấy thứ gì đó nhét vào tay Tề Thư, đó là một chiếc lọ nhựa hình trụ bên trong chứa chất lỏng gì không biết, tiếp tục hôn một cách cẩu thả:
“Vốn đang sợ bảo bảo sẽ đau, không nghĩ tới bảo bảo lại quan tâm chồng em như vậy.”
Nam nhân điên cuồng thì thào:
"Tôi cũng yêu em! Tôi... Tôi yêu em, chồng em yêu em."
Tề Thư mở to hai mắt nghe nam nhân biếи ŧɦái giống như nổi điên mà tỏ tình, hai mắt bị băng bịt mắt ướt sũng che lại, như thể một khắc sau sẽ chết chìm trong biển sâu tăm tối vô danh.
“Đừng khóc.”
Người đàn ông thâm tình hôn lên mắt cậu:
“Vợ à, bí mật của em đừng nói cho người khác biết được không, chỉ cho chồng em xem thôi được không.”