Chương 2: Vừa tưởng tượng vừa thủ da^ʍ trong phòng tắm
Tề Thư cởϊ áσ khoác ngoài đặt trên ghế ngồi, nhẹ nhàng mở cửa xuống xe thì bị ai đó nắm lấy cổ tay.
Cậu quay đầu nhìn lại, Hàn Bách đúng lúc buông cậu ra, chỉ vào áo khoác ôn nhu cười nói: "Bên ngoài chênh lệch nhiệt độ lớn, mặc áo vào đi."
"Không cần, chỉ có vài bước chân thôi, hẹn gặp lại quản lý Hàn."
Tề Thư dứt lời, nhanh chóng xuống xe như chạy trốn, nếu ở lại nữa, cậu sẽ hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng về sự dịu dàng của đối phương.
Hàn Bách cầm áo lên xuống xe, chỉ thấy phía trước có một bóng người vội vàng chạy vào tòa nhà.
Trong tiểu khu, tầng cao nhất cũng chỉ tới tầng năm, Hàn Bách quan sát một hồi, ước chừng thời gian nhưng không có căn nhà nào bật đèn. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu cố nén cười, vẫy tay với cả tòa nhà mà không có mục đích rõ ràng, quay người trở lại xe.
Tề Thư thở hổn hển từ chỗ khuất trên ban công đi ra, trong bóng đêm đèn hậu của xe rẽ vào một góc rồi hoàn toàn biến mất, cậu hít một hơi thật sâu rồi vào phòng bật đèn lên.
Bởi vì căng thẳng, cộng với trong thời gian ngắn vận động với cường độ cao khiến quần áo nóng ẩm dính vào người nhớp nháp, ẩm ướt, ngửi kỹ còn bị mùi thuốc lá và rượu từ bữa tối trộn lẫn.
Tề Thư cau mày nhanh chóng cởi hết quần áo, do dự một hồi mới cởi nội y ra.
Căn phòng bỏ trống cả ngày lạnh lẽo làm cậu nổi cả da gà, Tề Thư ngừng suy nghĩ, đi chân trần vào phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, thừa dịp nước trong bồn tắm vẫn còn nóng, Tề Thư cởi chiếc qυầи ɭóŧ duy nhất còn sót lại, đặt chúng lên kệ. Động tác của cậu rất chậm, tựa như không muốn làm chuyện gì đó nhưng lại không thể không làm với vẻ mặt không tình nguyện.
Trên chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng có một vệt nước mờ nhạt, dưới ánh đèn phòng tắm sáng choang rất dễ thấy nhưng không chờ thấy rõ liền bị tụt xuống đầu gối. Tề Thư khom người nhấc chân trái lên, từ trong khe băng bên trái rút ra cái chân cong của mình, hạ chân xuống, sau đó cũng rút chân phải ra, lúc cúi xuống nhấc chân lên, một màu đỏ tươi khác thường xuất hiện vụt qua phần thân dưới của cậu.
Tề Thư đứng thẳng dậy, bước vào bồn tắm, co ro ôm gối dựa vào trong đó ngây người.
Bây giờ cậu đã bình tĩnh lại, tất cả những cảnh trong đầu cậu vô thức đều là hình tượng quản lý Hàn tối nay.
Khí nóng tràn ngập toàn bộ phòng tắm, nhiệt độ dần dần tăng lên, cả người Tề Thư cũng bị nhuộm đỏ, cậu ngơ ngác nhìn sương mù từ trong nước bốc lên, nó giống như một tấm bình phong, phóng chiếu suy nghĩ trong đầu của cậu lên màn ảnh.
Cốt truyện tiến triển đến cảnh dưới lầu, nhưng diễn biến sau đó lại hoàn toàn khác với phần trước, quản lý Hàn đuổi theo cậu đến tận nhà, sau đó hai người bắt đầu hôn môi, cậu bị đè dưới thân người tùy ý ân ái.
Tề Thư hô hấp trở nên gấp gáp, cậu có một loại thực hư đan xen cảm giác mơ hồ, trong sương mù hình ảnh càng trở nên mơ hồ khiến cậu không cách nào tưởng tượng chi tiết.
Cậu cong hai chân để lộ hạ bộ được che đậy, đưa tay rờ rẫm, bóp lấy nửa dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng. Tay của quản lý Hàn hẳn là nóng hơn, rộng hơn, các đốt ngón tay cầm ly rượu nhô ra, trên mu bàn tay nổi gân xanh, hình ảnh lại trở nên rõ ràng, thứ mà những ngón tay mảnh khảnh đang cầm không còn là ly thủy tinh lạnh lẽo nữa mà được thay thế bằng dươиɠ ѵậŧ màu hồng.
“Ừm…”
Tề Thư tăng tốc động tác dưới tay, vội vàng đứng thẳng lưng, ngay sau đó, trên mặt nước trong vắt nổi lên vài vệt trắng.
Ngồi trong bồn tắm, cậu thở hổn hển thở dốc, dùng ngón tay nới lỏng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã mềm ra, dọc theo khe mông sờ xuống, chỗ đáng lẽ là tinh hoàn lại trống không, dưới dươиɠ ѵậŧ hiện ra cái miệng đỏ tươi, cái lỗ vốn dành riêng cho phụ nữ.
Những gợn sóng bất thường dần xuất hiện trên mặt nước.
Nó rõ ràng là một bộ phận biến dạng ghê tởm, nhưng vào lúc này, nó lại mang đến cho người ta kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ hơn. Tề Thư nhắm chặt hai mắt, tùy ý xoa xoa tay đã khiến cậu rất sung sướиɠ rồi.
Hoa huyệt đã lâu không được quan tâm nay lại khiến cậu vừa sảng khoái vừa xấu hổ, cảnh tượng trong tâm trí của Tề Thư không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng Hàn Bách nắm cổ tay cậu.
Trong khoang xe chật hẹp ánh sáng lờ mờ, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, da thịt chạm vào nhau, hơi nóng như thiêu đốt từ cổ tay bùng phát nhanh chóng quét sạch toàn bộ cơ thể tên Tề Thư.
Tề Thư không ngừng ngửi da thịt trên cổ tay Hàn Bách, phảng phất có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt đối phương lưu lại, đủ để mê hoặc cậu.
"Hàn. . . Bách. . ."
Tề Thư cắn cổ tay hắn một cách thô bạo, giữa môi và răng phát ra tiếng vang.
Như thể đã tìm ra một bước đột phá, Tề Thư thốt ra một cái tên mà ngày thường cậu sẽ không bao giờ nói ra, lặp đi lặp lại không chút kiềm chế.
"Hàn Bách... Ha... Hàn Bách... Hàn Bách... A!"
Ngón tay thô bạo nhéo cuống hoa rồi kéo ra, đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ đan xen, Tề Thư liều mạng cắn mu bàn tay, hai chân duỗi ra dưới nước, thân thể bất giác run lên, sau đó một dòng hoạt dịch từ hoa huyệt phun ra, lại một lần nữa đạt đến cao trào.
Tề Thư há hốc mồm nhìn hai bàn tay ướt sũng dính đầy dịch thể của mình, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ. Dùng ngón tay chà xát hai lần, giữa các ngón tay vẫn có thể cảm nhận được chất lỏng trong suốt nhớp nháp dính dính.
"……Biếи ŧɦái."
Tề Thư rửa sạch đồ trên tay, sau đó thu dọn hạ thể bừa bộn.
Ngay cả ở dưới nước vẫn như cũ có thể sờ thấy một mảnh trơn trượt, chất lỏng dính và trơn dính vào môi nhỏ không bị lay động, chỉ chờ ai đó làm sạch nó. Cậu dùng ngón tay chà xát, chẳng mấy chốc những thứ đó tan vào trong nước và biến mất.
Như thể vô hình, Tề Thư có thể lừa dối bản thân, giả vờ rằng mọi thứ chưa phát sinh.