Ta Sờ Đuôi Cá Của Ngươi Được Không?

Chương 2

Cố Nhàn Ảnh từ trong sơn động rời đi cũng không lập tức trở về, việc đầu tiên nàng làm là đi tìm trưởng lão Thích Đồng, lấy được lá trà mà nàng dặn trước, sau lại đến bên hồ cho cá ăn, lúc này nàng mới chậm rãi trở lại chỗ ở của chính mình ở phía sau rừng hoa lê.

Thân là người có bối phận lớn nhất Bạch Vũ Kiếm Tông, chỗ ở của Cố Nhàn Ảnh xưa nay sẽ không có người đến, nhưng lần này lại có ngoại lệ, Cố Nhàn Ảnh vừa đi đến cửa viện đã thấy cửa gỗ trong sân bị người đẩy ra, nàng cũng đã đoán được đại khái, sau khi đi vào sân, nhìn đến người đang chờ ở ngoài viện mới thầm nghĩ, quả nhiên là như thế.

Chờ ở nơi đó là tiểu hậu bối của nàng, Tô Hành, đương nhiên hiện tại cũng chỉ có nàng mới dám xưng hô với hắn như vậy, bởi vì tiểu hậu bối này hiện giờ là chưởng môn của Bạch Vũ Kiếm Tông.

Tô Hành đối Cố Nhàn Ảnh rất kính trọng, mỗi lần gặp mặt luôn là bộ dáng trịnh trọng, lần này cũng không ngoại lệ, nghiêm mặt lại tạo thành một bộ dáng nặng nề.

Cố Nhàn Ảnh không muốn nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bật cười gọi hắn vào phòng.

Tô Hành ngồi xuống ở trước bàn, Cố Nhàn Ảnh vừa lúc thử xem tới lá chính nàng mới vừa lấy về. Nàng không nhanh không chậm pha trà, cũng không có dò hỏi Tô Hành đến có ý đồ gì, Tô Hành dường như có chút không được tự nhiên, tầm mắt quét qua nửa vòng ở trong phòng, sau mới nhìn chằm chằm vào bóng dáng Cố Nhàn Ảnh đang pha trà mà nói: “Đám tiểu quỷ kia, may mà có sư thúc tổ hao tâm tổn trí chiếu cố.”

Cố Nhàn Ảnh nở nụ cười, “Mấy tiểu tử kia, chính là thích náo loạn một chút, có thể phí tâm gì chứ?”

Tô Hành nghẹn lời, có thể cảm thấy bọn họ chỉ là một đám tiểu quỷ thích náo nhiệt, sợ là cũng chỉ có Cố Nhàn Ảnh mới nghĩ thế.

Trong thời gian nói chuyện, Cố Nhàn Ảnh đã pha xong trà, Tô Hành sợ hãi đứng dậy, Cố Nhàn Ảnh liền ấn hắn ngồi xuống, nói tiếp: “Nói đến náo nhiệt, ngươi khi còn nhỏ cũng thú vị giống như bọn chúng.”

Tô Hành vừa uống một ngụm trà liền bị sặc, âm thanh giải thích không rõ ràng: “Sư thúc tổ, ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi.”

“Dáng vẻ lúc ngươi bảy tuổi ta cũng đã gặp qua rồi.” Cố Nhàn Ảnh không thèm để ý, đưa tay sang bên hông nàng khoa tay múa chân một phen, “Khi đó ngươi mới lớn như vậy thôi, cả ngày mặc một thân hoa hòe loè loẹt đi vào trong điện đứng bất động, như là pho tượng.”

Tô Hành: “...”

Đó là một kỷ niệm mà hắn không muốn nhớ lại.

Bộ dáng Cố Nhàn Ảnh bất quá chỉ như mới hơn hai mươi tuổi, còn Tô Hành, người trông như một lão nhân lại có giọng điệu bình thường.

Tô Hành lúng túng cười nói: “Thì ra sư thúc tổ đều nhớ rõ cả.”

Cố Nhàn Ảnh thầm nghĩ, đừng nói là Tô Hành, ngay cả bộ dáng sư phụ của Tô Hành khi còn bé nàng cũng nhớ rất rõ, nàng ở lại Kiếm Tông không có việc gì để làm, nếu không phải dựa vào việc thường xuyên nghĩ đến những hồi ức này, chỉ sợ sớm muộn gì cũng phải nghẹn chết.

Nàng uống một ngụm trà, ngẩng đầu liếc mắt nhìn chưởng môn Bạch Vũ Kiếm Tông lông mày đang nhăn lại ngồi đối diện, từ từ thở dài nói: "Tiểu Tô, người trẻ tuổi đừng cả ngày mặt mày ủ rũ như thế.”

Tô Hành á khẩu, không cãi lại được.

Cố Nhàn Ảnh liền bắt đầu dạy Tô Hành cách dưỡng sinh, nàng tuy không già không chết, nhưng lại cực kỳ tinh thông đạo dưỡng sinh, ngày thường uống trà ăn chay, tu thân dưỡng tính, chưa bao giờ thấy nàng tức giận, bộ dáng so với ai cũng trẻ hơn, trong mắt nàng nhìn ai ai cũng là tiểu gia hỏa nóng nảy.

Tô Hành nghe được thì xấu hổ, cuối cùng nhịn không được lên tiếng cắt ngang lời nói của nàng: "Sư thúc tổ.”

Cố Nhàn Ảnh mỉm cười nói: “Hả?”

Tô Hành ngồi đối diện gọi một tiếng này xong không biết vì sao, rồi lại do dự đứng lên, một lúc lâu sau mới nói: “Sư thúc tổ, qua năm nay, ta nghĩ nên đem Bạch Vũ Kiếm Tông chuyển đến Đình Sơn phía tây.”

Cố Nhàn Ảnh không lên tiếng, biết Tô Hành đang khẩn trương nhìn mình chằm chằm, cô rũ mắt hỏi: “Nghe nói phong cảnh Đình Sơn không tệ?”

Lời này nghe như là buông lỏng, biểu tình Tô Hành lúc này mới thoải mái hơn một chút, vội vàng đáp: "Đúng vậy, phong cảnh không tệ, cũng không lạnh như vậy, cách thị phi cũng tương đối xa, mấy năm nay có người chê chúng ta cách ma quật quá gần, thời tiết trên núi quá lạnh, cũng không có đệ tử mới chịu đến, sư thúc tổ ngài không phải cũng đã lâu không rời khỏi ngọn núi này sao, chi bằng đổi chỗ khác...”

“Đi đi.” Cố Nhàn Ảnh cắt ngang lời Tô Hành, ôn nhu nói: “Lúc đi báo cho ta một tiếng là được.”

Tô Hành còn chưa nói xong thì bỗng ngừng lại, hắn giật mình nhìn Cố Nhàn Ảnh, một hồi lâu mới hồi phục lại, mờ mịt hỏi: "Sư thúc tổ, người không theo chúng ta cùng đi sao?”

"Ta không đi." Cố Nhàn Ảnh cảm thấy đứa nhỏ này cả kinh là một chuyện rất thú vị, sắc mặt nàng vẫn như cũ, lắc đầu nói: "Ta đã đợi ở đây mấy trăm năm, tương lai cũng sẽ tiếp tục đợi ở đây, các ngươi nhớ khi nào trở về thì đến thăm ta là được.”

"Nhưng mà..."

Tô Hành đã nghĩ tới việc sẽ phải thuyết phục Cố Nhàn Ảnh, lần này tới cũng nơm nớp lo sợ, lại không nghĩ tới cuối cùng lại nghe được một câu như vậy, hắn hơi do dự, nghĩ tới nghĩ lui mới hỏi: "Sư thúc tổ vì sao không chịu rời đi?”

Cố Nhàn Ảnh nhìn Tô Hành, một lời cũng không nói.

Mấy trăm năm nay, Tô Hành tự nhiên không phải là người đầu tiên hỏi ra những lời này, thỉnh thoảng sẽ có người hỏi nàng vấn đề này, đến tột cùng vì sao không chịu rời đi, vì sao phải canh giữ kiếm các, chưa bao giờ bước ra Khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông một bước.

Nhưng từ khi nàng quyết định ở lại chỗ này, nàng bắt buộc không thể nói cho người khác biết nguyên nhân, nàng cười vỗ vỗ vai Tô Hành, đứng dậy thu dọn chén trà trên bàn.

Tô Hành cân nhắc đến ý tứ của Cố Nhàn Ảnh, thấy thế cũng không có lý do gì ở lại, thở dài một tiếng liền phải nói cáo từ.

Nhưng mà vào lúc này, gió núi vang lên, thiên địa chợt sáng ngời, một đạo ánh sáng đột nhiên xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi vào trong mắt hai người.

Hào quang kia, là từ sau Thanh Vụ Động truyền đến.

...

Lúc này, phía sau ngọn núi đã hoàn toàn bị bao phủ bởi ánh sáng màu xanh nhạt kia, mấy tên đệ tử trông coi sơn động hiển nhiên cũng không ngờ đột nhiên lại có biến hóa như vậy, sắc mặt thay đổi, không biết phải làm thế nào.

Nhiều người nhìn thấy tình huống kỳ lạ liền nhao nhao chạy tới, chỉ trong chốc lát, bên ngoài Thanh Vụ Động đã chật kín người, trong đó thậm chí còn có Diệp Ca và những đệ tử khác, những người vốn phải đang nghỉ ngơi trong phòng.

Mọi người chen nhau ở ngoài động, dò xét nghị luận, nhìn xung quanh sơn động, nhưng không ai dám tùy tiện tiến vào trong đó.

Cho đến khi Cố Nhàn Ảnh và chưởng môn Tô Hằng đồng thời chạy tới.

"Chưởng môn! Thái sư thúc tổ!" Mọi người chấn động, vội vàng lên tiếng gọi.

Tô Hành sắc mặt ngưng trọng, nhẹ nhàng đáp một tiếng, mà Cố Nhàn Ảnh lại không có thời gian trả lời, đi thẳng vào trong sơn động. Đám người vội vàng tách ra một con đường, Cố Nhàn Ảnh rất nhanh liền tiến vào trong sơn động.

Các đệ tử quan sát sắc mặt Tô Hành, nhịn không được muốn lên tiếng hỏi thăm, Tô Hành sau khi nhìn thấy động tác của Cố Nhàn Ảnh lại không khỏi ngẩn ra, thuận miệng xoay người nói với mọi người: "Không cần đi vào, cứ ở bên ngoài chờ.”

Có lời này của Tô Hành, mọi người vội vàng lên tiếng đáp lại, cũng không dám đi về phía trước, chỉ ngẩng đầu nhìn vào trong động, ít nhiều đều có chút nghi hoặc khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thái sư thúc tổ mất đi bộ dáng bình tĩnh như thế.

Mọi người bên ngoài khẩn trương nhìn chằm chằm cửa động, lại không biết ngay sau khi tiến vào sơn động, Cố Nhàn Ảnh vốn đang vội vàng, lại đột nhiên dừng bước khi sắp tới gần vách tường băng ở cuối sơn động.

Tầm mắt Cố Nhàn Ảnh nhìn xuyên qua vầng sáng mông lung trong sơn động, cảm giác được nhịp tim của mình đập như trống trận.

Nàng nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, trong sơn động ngoại trừ nàng ra thì không có người nào khác, các đệ tử canh giữ ở bên ngoài, không hề có một ai tiến vào, hẳn là bị Tô Hành lên tiếng ngăn cản.

Tại thời điểm này, Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cảm thấy may mắn, may mắn là không có người tiến vào, cũng may không có ai nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nếu không nàng sống nhiều năm như vậy, lúc này còn khẩn trương đến mức này, chẳng phải là sẽ bị các đệ tử chê cười sao.

Cố Nhàn Ảnh cười khổ một tiếng.

Nàng đúng thật là có chút khẩn trương, hai tay hơi run rẩy, đầu ngón tay cảm nhận được sự lạnh lẽo, tim đập đến không thể khống chế.

Ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng không ngờ tới, trái tim yên ổn mấy trăm năm, cứng rắn như một tảng đá, lại có một ngày còn có thể vui vẻ nhảy thành bộ dáng như vậy.

Giống như mùa xuân trở lại trái đất, tất cả mọi thứ phục hồi, hết thảy tất cả đều trở lại thời gian bắt đầu.

Thời gian bốn trăm năm dường như chưa bao giờ tồn tại, nàng vẫn là Cố Nhàn Ảnh ngày xưa, khẩn trương chờ đợi đến khi băng tuyết tan chảy.

Nàng chậm rãi cất bước, theo vầng sáng trong veo đi vào sâu trong sơn động.

Nơi đó, hào quang đã trở nên nhu hòa hơn, nàng có thể nhìn thấy vách băng vốn cứng rắn lúc này đã tan rã, bị nứt ra, vô số băng nhỏ theo động tĩnh rơi xuống, phản chiếu màu sắc như mộng như ảo.

Bóng dáng trong vách băng chưa bao giờ rõ ràng như vậy.

Mấy trăm năm qua nàng đã vô số lần nhìn dung nhan của người nọ qua lớp băng tuyết, nhưng lần này Cố Nhàn Ảnh lại có ý niệm lùi bước mà không dám nhìn thẳng.

Bốn trăm linh bốn năm.

Cố Nhàn Ảnh trong lòng chợt cả kinh, chuẩn xác đếm ra con số này, thì ra bất tri bất giác thời gian đã trôi qua dài như vậy, nàng sớm đã không còn là Cố Nhàn Ảnh của nhiều năm trước, mà Hoa Ly vẫn là Hoa Ly trước kia.

Nàng một thân đầy hơi thở trần thế, làm sao có thể cùng người nọ gặp mặt.

Cố Nhàn Ảnh do dự cúi đầu, trong lúc vô tình lại thoáng nhìn thấy cành hoa lê ban ngày nàng mang đến, đóa hoa trong ánh sáng nhạt trở nên mềm mại nhẵn nhụi, cánh hoa tuyết trắng phảng phất trong suốt.

Bên cạnh chợt truyền đến tiếng vang thanh thúy, khiến cho cành hoa thoáng chốc rung lên.

Trái tim Cố Nhàn Ảnh cũng rung động theo.

Thái sư thúc tổ của Bạch Vũ Kiếm Tông, lão quái vật sống mấy trăm năm trong mắt người khác, chưa từng có một ngày lại lo được lo mất như một tiểu cô nương như vậy.

Nàng gần như là lập tức ngước mắt nhìn lại, vách tường bị đóng băng mấy trăm năm, hiện giờ băng tuyết sớm đã tan chảy, không còn băng tuyết, thân ảnh quen thuộc liền ở trước mắt, cách thiên sơn vạn thủy năm tháng nhìn nhau.

Trong đôi mắt kia là một màu xanh lam vô cùng sâu, phảng phất như biển cả mênh mông vô hạn, như là ánh sáng rực rỡ trong đêm, mênh mông cùng trong trẻo đều ẩn chứa ở trong đó, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy sự biến đổi của cả thiên hà.

Trái tim Cố Nhàn Ảnh đang đập thình thịch đột nhiên ổn định lại.

"Hoa Ly."

Nàng buông lỏng tinh thần, nhẹ nhàng gọi tên người nọ.

Nhưng mà không đợi nàng mở miệng lần nữa, đôi mắt người nọ đã nhắm lại lần nữa, thân ảnh vô lực ngã xuống.

Cố Nhàn Ảnh vội vàng tiến lên, tiếp lấy thân thể ngã xuống. Người bị đóng băng mấy trăm năm, thân thể ngoài ý muốn nhẹ đến bất ngờ, cứ như vậy tựa vào đầu vai Cố Nhàn Ảnh, mái tóc dài đen nhánh đảo qua gò má cô, hô hấp nhẹ nhàng kéo dài, nhưng lại có một cảm giác ôn nhu chạm tới đáy lòng.

Nhìn ra người nọ chỉ là tạm thời mê man, Cố Nhàn Ảnh mới thoáng yên lòng, ôm y thật lâu cũng không nhúc nhích, cảm giác được khí tức quen thuộc tràn đầy toàn thân, tựa hồ như hơn nửa đời người cô tịch thanh lãnh đều bởi vì sự tồn tại của người này mà thành quá khứ.

Trong đầu chỉ có một ý niệm vô cùng rõ ràng đang lặp đi lặp lại, Hoa Ly đã trở về.

Hoa Ly của nàng.