Vòng Xoáy Hào Môn

Chương 34: Chương 34

Trời tối dần, phố thị đã lên đèn, đời sống về đêm lại bắt đầu.

Trên vỉa hè, người con gái mặc bộ quần áo đắt tiền thơ thẫn bước đi.

Trà My không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ nhìn về phía trước và đi thẳng.

Lang thang trên những con đường xa lạ mà bản thân chưa một lần đặt chân đến, Trà My cảm nhận được sự đau nhức từ các đầu ngón chân truyền tới.

Dạo quanh thành phố với đôi giày cao gót không phải sự lựa chọn sáng suốt.

Không biết trôi qua bao lâu, Trà My cứ đi mãi, hàng quán nhộn nhịp tuột lại phía sau thay vào đó là sự tĩnh lặng.

Đôi mắt phiếm hồng nhưng cô không để nước mắt rơi thêm, trong thang máy chỉ mỗi mình cô, ngoài đường người qua kẻ lại tấp nập, mất mặt lắm.

Khi bạn tự an ủi rằng mình chưa mất hết tất cả lại phát hiện bản thân tay trắng từ lâu, tâm trạng sẽ như thế nào? Trà My thấy mệt mỏi lạ thường, kèm theo đó là một chút bơ vơ, hụt hẫng.

Cô đã trao trọn niềm tin cho Khải nhưng hãy xem cô nhận được gì? Sự phản bội! Xứng đáng nhỉ?

Trà My rất sốc khi chứng kiến cảnh Khải hôn người con gái

khác.

Bạn trai trong mắt cô luôn là người đàn ông chung thủy.

Suốt ba năm yêu, anh chưa bao giờ để cô phải phiền lòng vì chuyện trai gái ngoài luồng, kể cả khi đi công tác xa.

Không sợ kẻ trăng hoa bắt cá hai tay, chỉ sợ trai ngoan bất chợt nổi máu mèo mỡ.

Hóa ra đàn ông ai cũng như nhau, cô nhìn lầm mất rồi.

Liếc mắt nhìn đường xá có phần vắng vẻ, Trà My cười tự giễu, cười cho sự bạc nhược của chính mình.

Trong khi bao người con gái khác sẵn sàng nhào ra ba mặt một lời thì cô lại lẳng lặng bỏ đi.

Từ khi nào trở nên nhút nhát, không dám đối diện với sự thật? Vì đâu nên nông nỗi này?

Trà My chợt nhận ra, sau biến cố, cô thay đổi nhiều, không phải về ngoại hình mà ở tính cách, biết nhẫn nhịn hơn, trầm mặc ít nói hơn.

Những lúc gặp chuyện, bị chơi xỏ, cô chỉ muốn ở một mình, từ từ gặm nhắm nỗi đau và cơn giận.

Cô độc thật đấy nhưng Trà My cần sự yên tĩnh, không muốn bị ai quấy rầy chi phối.

Trà My cứ đi, không chú ý đến phía sau, có chiếc xe hơi với tốc độ rùa bùa bám theo cô suốt nãy giờ.

Trong xe có ba người đàn ông, một là tài xế, hai người còn lại mặc tây trang, toát lên vẻ trí thức.

Thư ký Trung ngồi ghế phụ lái thì hiển nhiên người ở băng ghế sau là chủ tịch của Blue Diamond, cặp bài trùng này đa phần dính nhau như sam.

"Chủ tịch, nếu tiếp tục chạy với tốc độ này e là xe tắt máy mất!", thư ký Trung sau nhiều lần nhận được ánh mắt cầu cứu của tài xế đánh lựa lời lên tiếng.

Trường Thịnh im lặng, ông nhìn về phía trước, dõi theo bóng đang đơn bạc kia hồi lâu.

Khi tài xế và cả thư ký Trung đều tưởng rằng chủ mình bỏ ngoài tai thì Trường Thịnh lại lên tiếng:

"Vậy à? Thôi được rồi, dừng xe đi, đậu đây đợi tôi!"

"Chủ tịch là định...", thư ký Trung bỏ lửng, nghi hoặc nhìn Trường Thịnh.

Chính ông ấy cũng không rõ là mình muốn hỏi gì nữa, chỉ cảm thấy việc này không hợp lẽ thường lắm.

Trường Thịnh bình thản hỏi ngược lại:

"Tôi muốn đi tản bộ thôi mà, có gì không ổn sao?"

Xe dừng hẳn, Trường Thịnh bước xuống xe, thư ký Trung muốn cản cũng không kịp nữa, đành ở lại cùng tài xế.

Trái ngược với không khí trong xe, khí trời bên ngoài trong lành hơn nhiều, gió thổi qua, mang theo hương thơm hoa cỏ.

Trường Thịnh chậm rãi bước đi, giữ khoảng cách vừa phải với người đi trước.

Tầm mắt nhìn vào đôi chân tập tễnh, theo ông chắc các ngón chân đã phồng lên.

Phụ nữ thật kỳ lạ, vì cái đẹp có thể bất chấp tất cả, dù biết giày cao gót có hại vẫn nghiện mang.

Hà cớ gì phải vậy?

Nếu Trà My nghe được tiếng lòng của Trường Thịnh chắc cũng chỉ biết cười trừ.

Cô là phụ nữ đây nhưng cô cũng không hiểu vì sao phải vậy, bà Quyên bắt thì cô mang thôi, yêu thích gì đâu.

Giày gót nhọn dưới chân cao tám phân, bắt người trung thành với giày bệt như cô ngày ngày đi trên nó, nói cực hình thì hơi quá nhưng khổ sở là có.

Do trời tối, dẫu có đường nhưng chung quy không thể so với ban ngày, thêm phần tâm trí Trà My đang ở trên mây, cô giẫm lên nắp cống lúc nào không hay.

Rắc rối đến rồi đây, gót giày lọt thỏm giữa kẽ hở, Trà My mất đà, thân thể lảo đảo ngã xuống.

Đầu gối đập mạnh vào gạch lót đường, đau đến mức hai chân mày Trà My nhíu chặt như thể sắp dính lại với nhau.

Chân gặp nạn, tay cũng chịu khổ không kém.

Cô theo phản xạ dùng tay để chống, kết quả lòng bàn tay đè lên hòn đá, rướm máu.

"Ôi, đau quá!", Trà My tỉ tê rên.

Cô muốn đứng dậy nhưng chân đau, tay bị thương, loay hoay mãi mà vẫn chưa xong.

Bỗng Trà My nghe tiếng bước chân, ngay sau đó một đôi giày da bóng loáng xuất hiện bên cạnh cô kèm theo câu hỏi:

"Cháu có cần chú giúp một tay không?"

"Chú Thịnh?", Trà My bất ngờ thốt lên.

Cô không ngờ sẽ gặp Trường Thịnh trong bộ dạng lôi thôi thế này.

Trường Thịnh đỡ lấy người dậy, dìu Trà My ngồi trên băng ghế đá cách đó vài bước.

Ông quỳ một chân, cẩn thận tháo giày ra giúp Trà My, thái độ rất chuyên chú.

Được thoát khỏi gông xiềng, các đầu ngón chân nhỏ xinh bất giác đung đưa, mắc cá chân bị động đến, cảm giác đau đớn chạy dọc theo chân lên, Trà My cứng người, nín thở.

"Đau lắm à? Xem chừng cháu bị bong gân rồi! Đưa tay ra xem nào!", Trường Thịnh bảo.

Trà My không đoán được ý ông nhưng cũng nghe theo, giơ tay ra.

Trường Thịnh lấy từ túi quần ra khăn tay, dùng góc khăn phủi sạch cát bụi, sau đỡ gấp khăn theo đường chéo, băng tạm lại.

"Sao trễ rồi mà cháu còn lang thang ngoài đường? Thân gái một mình đi lại ban đêm nguy hiểm lắm, phải cẩn thận!"

Nghe ông dặn dò, khóe mắt Trà My lại cay xè.

Nhìn Trường Thịnh, cô nhớ tới ba mình.

Ngày xưa cô đi học thêm về trễ, ba đều đứng trước cửa nhà chờ, lần nào cũng bảo là hóng gió.

Có dạo an ninh rối ren, ba sợ cô gặp nguy hiểm

nên tự mình đưa rước.

Hồi ức ùa về, Trà My thấy lòng mình nặng trĩu.

Chớp mắt một cái, nước mắt trào ra, lăn dài trên má.

Trường Thịnh nghe tiếng sụt sùi, vừa ngẩng đầu lên, một giọt nước rơi ngay trên gò má.

Sa vào đôi mắt đẫm lệ đau thương, tim ông dường như chững lại một nhịp.

"Sao lại khóc? Đau quá à?", Trường Thịnh vươn tay lau nước mắt cho Trà My.

Giây phút chạm vào làn da mềm mại, cảm nhận lành lạnh ở đầu ngón tay, ông giật mình sực tỉnh.

Ông đang làm cái gì thế này?

Không tiện rút về, Trường Thịnh bèn tiếp tục diễn trò, nhẹ nhàng lau nước mắt.

Cứ tưởng nước mắt sẽ ngừng nào ngờ trào ra như suối, ông trở tay không kịp, kinh ngạc đờ người.

Chính Trà My cũng lấy làm khó hiểu, bắt gặp bạn trai ôm hôn người khác cô còn nhịn được nhưng giờ lại không.

Cô nhớ ba, muốn được ba ôm lấy dỗ dành như bao lần.

Trường Thịnh ngàn tính vạn tính không đoán được bước đi này, ông lo lắng hỏi:

"Chú mạnh tay làm đau cháu hả?"

Người ta nói chẳng sai, phụ nữ làm từ nước, chỉ mới chạm nhẹ đã khóc như mưa.

Ai đi ngang có khi lại hiểu lầm ông ức hϊếp con gái nhà người ta mất.

"Đau, đau nhiều lắm!", Trà My nức nở gật đầu.

Nhớ tới sự phản bội của Khải, nhớ đến những hồi ức bên cạnh gia đình, trái tim cô như ai bóp nghẹt, đau không thể thở nổi.

Tại sao hôm tốt nghiệp cô lại đến trường sớm hơn? Nếu đi cùng, cô đã không phải cô độc như vầy, chết cùng nhau vẫn hơn là sống mà gặm nhắm mất mát.

Trường Thịnh hiếm khi bối rối:

"À, không sao, không sao, chú xin lỗi!"

Đau đến thế à? Ông rõ ràng nhẹ nhàng lắm mà, y như lúc ở với con gái, đau là đau thế nào được? Nhưng nhìn Trà My khóc thương tâm vậy, không giống giả bộ.

Rốt cuộc là vì sao, tại ai?

Trà My khóc nghẹn, tay đấm thùm thụp vào ngực, cố gắng phát tiết.

Cô và Vy gần tuổi, thiên chức người cha trỗi dậy, Trường Thịnh sau cùng lại làm một hành động bản thân không ngờ đến, ôm Trà My vào lòng dỗ dành.

Tay vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh, ông thầm mắng mình.

Ông điên rồi, cô gái này khóc đến chết cũng là người ngoài, có phải Vy đâu, quan tâm làm gì?

Dưới ánh đèn phố thị, hai bóng hình ôm lấy nhau thân mật, bóng in dài trên đường.

Họ mỗi người đắm chìm trong một thế giới riêng biệt, tuy vậy bầu không khí giữa họ lại rất hòa hợp.

Trà My và Trường Thịnh ở trong tư thế thân mật này chẳng

qua vì nhiều lý do khác nhau nhưng tựu chung rất trong sáng.

Dẫu vậy người ngoài không hiểu được, họ thêu dệt ra những chuyện theo chiều hướng mờ ám.

Thư ký Trung lộ vẻ suy tư, chủ tịch dường như khá chú ý đến cô gái đó.

Nếu tình trạng này cứ tiếp tục, e là mọi chuyện sẽ đi lệch quỹ đạo vốn có.

Ông có nên nhắc nhở hay không? Hoặc chăng ông đã nghĩ nhiều, chủ tịch thông minh đến vậy mà.

Trái ngược với ông Trung, một người khán giả bất đắc dĩ khác có phản ứng lớn hơn.

Lý, bạn Văn Tường, vốn thích đi phượt, hay lái mô tô chạy quanh thành phố khi về đêm.

Đêm nay anh ta lại nổi hứng phiêu lưu, bèn xách xe chạy mấy vòng.

Lúc đậu xe bên đường nghỉ tạm, Lý vươn vai, lơ đễnh nhìn quanh sau đó liền há hốc mồm kinh hãi.

Phát hiện ba của bạn thân ôm ấp phụ nữ ngoài đường, nên có phản ứng thế nào đây?

Lý lấy điện thoại ra, nhanh tay chụp liền vài tấm hình, sẵn tiện còn quay cả video, gửi nóng cho bạn ở xa.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh ta âm thầm dắt xe rời khỏi, không dám nổ máy, sợ bị phát hiện.

Ba của Tường mà biết anh vừa làm gì có khi gϊếŧ người diệt khẩu cũng nên.

Ở tỉnh L cách thành phố S hơn trăm cây số, Tường đang tăng ca.

Lúc đầu anh còn không tính coi vì nghĩ đó là những lời tám nhảm nhưng khi ngó qua, Tường nổi nóng muốn đập cả điện thoại.

Ông già đang làm trò hề gì vậy chứ? Ôm ôm ấp ấp thân mật ở ngoài đường, không thấy xấu hổ ư? Người con gái trong hình anh mới biết gần đây, là Trà My - cháu gái được ông cụ Thành đón về sau khi ba mẹ qua đời.

Cô ta còn nhỏ tuổi hơn Vy, vậy mà ba anh lại cặp kè cho được.

Vỡ lỡ ra, kẻ cười người chê, mặt mũi anh em anh danh tiếng tập đoàn để vào đâu?