Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 64: Hôn sự thành

  Tôn Lan Thảo muốn gả cho Điền Trang cũng dễ lý giải, bất quá mọi người đều dùng thái độ chế giễu nhìn chuyện này, cho dù mọi người đều cảm thấy Điền Trang thúc tuổi này, điều kiện này chỉ có thể thú một quả phụ hoặc là phụ nữ bị hưu làm vợ, nhưng cũng không có người nghĩ người phụ nữ kia sẽ là Tôn Lan Thảo.

Tôn Lan Thảo dù trẻ tuổi, nhỏ hơn Điền Trang thúc không ít, nhưng thanh danh quá kém, cho chồng của mình đội không ít nón xanh, tính tình kém cỏi, lại lười, lại tham, lại lắm miệng lưỡi, dáng người tuy rằng còn được, nhưng diện mạo không tốt. Một điểm trọng yếu nhất, Tôn Lan Thảo mấy năm nay đều không có con, nếu nói thân mình Trương Đại Khuê có vấn đề, như vậy Tôn Lan Thảo càng làm cho người hoài nghi, thị cũng không chỉ có một mình Trương Đại Khuê, không phải cũng không hoài thai sao? Cho nên mọi người càng cảm thấy là do lỗi của Tôn Lan Thảo. Nếu thị gả cho một người chồng đã có con còn được, Điền Trang nhưng không con trai không con gái, nếu ông ấy lấy Tôn Lan Thảo, nói không chừng ngay cả một đứa trẻ đều rớt ra không nổi, ông ấy thú Tôn Lan Thảo làm cái gì?

Tất cả mọi người nghĩ như vậy, cho nên thấy Tôn Lan Thảo liền cảm thấy thị đang gấp gáp bị người cự tuyệt.

Điền Trang cũng quả thật cự tuyệt.

Tôn Lan Thảo cũng nhất quyết không tha, nghĩ chính mình lúc trước đều có thể gả vào Trương gia, hiện tại chỉ cần thị không biết xấu hổ, vẫn như cũ có thể gả cho Điền Trang. Chính là Điền Trang cũng không phải là Trương Đại Khuê, nhà Điền Trang cũng không có người mở cửa cho Tôn Lan Thảo, thị muốn vào cửa đó là không có khả năng, muốn ở bên ngoài câu dẫn Điền Trang, đã bị Điền Trang trực tiếp đá cho một cước lăn qua một bên.

Lúc đó tiếng kêu thảm thiết của Tôn Lan Thảo thật sự quá lớn, không ít người đều nghe được, chạy tới vừa thấy, thấy Tôn Lan Thảo nằm trên mặt đất ôm bụng, mà Điền Trang liền đứng ở một bên, tất cả đều trợn tròn mắt.

"Nếu không muốn bị đá thêm một cước, về sau ít đến phiền ta."

Điền Trang lỗ mãng nói một câu như vậy, liền bước đi, gương mặt rất dọa người, lúc này mọi người mới nhớ tới Điền Trang từng ở trên chiến trường gϊếŧ người!

Tôn Lan Thảo lại thành trò cười của mọi người, thị cũng chết tâm gả cho Điền Trang luôn, một cước kia tuy rằng không có đá thành nội thương, nhưng cũng rất đau, thị cũng không muốn gả cho người chồng ra tay độc ác như vậy!

Sau khi Hà Hoa biết chuyện này rất kính trọng Điền Trang, nghĩ người này thật sự là một hán tử, đối phó loại phụ nữ như Tôn Lan Thảo này phải ác như vậy!

Sở Phong Thu nghe được Hà Hoa khen Điền Trang, nói: "Lúc trước ta cũng từng nói nếu có người phụ nữ nào dám nhảy tới trên người ta, ta cũng sẽ đá văng đối phương. Nàng cũng không có khen ta như vậy."

Hà Hoa cười nói: "Chàng kia không phải là nói suông sao, còn chưa có đá sao? Nếu đá thật, ta cũng khen chàng. Bất quá ta chỉ sợ chàng đá thật làm người ta có cớ đòi bồi thường, cho nên chàng vẫn là đừng đá, chạy nhanh chút là được."

Sở Phong Thu rất tuấn tú, nếu hắn thức sự đá người khác, nói không tốt thực làm cho người ta lại nhảy lên tiếp, cho nên, đối phó với đám đàn bà muốn bò lên người dùng biện pháp gì cũng phải coi đó là người nào.

Hà Hoa càng vừa lòng Điền Trang thúc, cảm thấy nếu thật sự mẹ chồng muốn tìm mùa xuân thứ hai, Điền Trang thúc rất thích hợp. Nàng cũng liền nghe chuyện không ít quả phụ muốn gả cho Điền Trang thúc, từng thám thính cái nhìn của mẹ chồng về chuyện tái giá, tìm kiếm hạnh phúc mới, nghĩ rằng nếu mẹ chồng một chút ý tứ đều không có, nàng sẽ không quản, để cho Thương thị sống cuộc sống tốt nhất là được. Nhưng chỉ cần Thương thị có một chút tâm tư muốn tái giá, nàng khẳng định sẽ nói cho mẹ chồng bọn họ sẽ không ngăn cản, hơn nữa sẽ rất vui vẻ.

Thương thị đương thời nói là: làm phụ nữ a, ai không hi vọng bên người có ông chồng lôi kéo một phen, tái giá không có gì không tốt, nhưng nếu gả được, cũng không thể gả cho người so với không gả còn khổ sở hơn. Điền Trang thúc đó rất tốt, nếu ai gả cho ông ấy hẳn là có thể hưởng phúc. Ai, làm phụ nữ cũng là mệnh khổ, nếu muốn giống mẹ có con trai cùng con dâu hiếu thảo như vậy, còn có cháu nội đáng yêu như vậy để cho mẹ dỗ dành, các nàng liền sẽ không nghĩ tới tái giá, chỉ cần thanh thản ổn định dưỡng lão là được.

Hà Hoa nghĩ Thương thị có thái độ ủng hộ chuyện tái giá, hơn nữa đối với Điền Trang thúc có ấn tượng rất tốt, nhưng bà rất vừa lòng cuộc sống hiện tại, thậm chí có ý tưởng dưỡng lão. Đây là ý tưởng của đại đa số phụ nữ cỡ tuổi bà trong thế giới này.

Hà Hoa nghĩ có lẽ đây là bất đồng giữa hai thế giới nàng đã và đang sống, ở hiện đại, phụ nữ không đến bốn mươi tuổi hoàn toàn có thể lại bắt đầu một đoạn cảm tình khác, mà thế giới này phụ nữ đã bắt đầu chuẩn bị dưỡng lão, có lẽ như vậy các bà càng hạnh phúc?

Tóm lại, Hà Hoa không cưỡng cầu mẹ chồng bắt đầu mùa xuân thứ hai, nàng muốn mẹ chồng hạnh phúc, cũng không nghĩ bà nhất định phải lập gia đình, nếu mẹ chồng cảm thấy con trai, con dâu cùng cháu nội chính là toàn bộ hạnh phúc của bà, như vậy, nàng sẽ càng đối xử tốt, càng hiếu thuận mẹ chồng hơn!

Sắp mừng năm mới, Trương Đại Khuê rốt cục đã trở lại.

Trương Đại Khuê tuy rằng gầy chút, nhưng thoạt nhìn rất khỏe mạnh, trên mặt tươi cười thực sang sảng.

"Tiểu tử này, so với lúc ta đi lại lớn một vòng! Ôm đều nặng trịch tay! Về sau khẳng định là một tên nhóc khỏe mạnh!"

Trương Đại Khuê ôm Đoàn tử ước lượng, chọc Đoàn tử cười khanh khách không ngừng.

Trương Đại Khuê mang đến cho Đoàn tử không ít đồ chơi, hắn không có con, nên yêu thương cháu ngoại trai này đến tận xương, ôm cũng không muốn buông tay. Đoàn tử cũng rất cho Trương Đại Khuê mặt mũi, ở trong lòng Trương Đại Khuê cười không ngừng, một chút cũng không khóc náo, nhìn cậu cháu rất thân thiết. Cuối cùng bé con này tiểu, Hà Hoa mới ôm bé đi đổi tã.

Sở Phong Thu cùng Trương Đại Khuê nói chuyện, đều là đàn ông, đều nói chuyện bên ngoài, liền hỏi thăm phong thổ bên ngoài, Trương Đại Khuê liền nói chuyện từ lúc bọn họ rời đi, nói rất nhỏ, tuy rằng hắn nói chuyện không thú vị lắm, nhưng vẫn rất hấp dẫn, chẳng những Sở Phong Thu nghe nghiêm cẩn, liền ngay cả Hà Hoa đều nghe đến nhập thần.

"Tóm lại, lần này hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng ko nguy hiểm), cuối cùng vẫn bình an trở lại."

Trương Đại Khuê cười nói, lần này hắn đi ra ngoài một lần nhưng là buôn bán lời một ít tiền, thương đội chẳng những cho bọn họ tiền thuê, còn cho phép bọn họ cũng mang chút vật phẩm trở về, đương nhiên, không thể nhiều lắm, nếu không chiếm chỗ quá lớn, cũng phải trả tiền, trả tiền xe còn không ít đâu, nếu mua bán không được, đến lúc đó phải tự bù vào. Cho nên không ít người cũng chưa dám làm buôn bán này, nhưng Trương Đại Khuê đem tất cả tiền mang từ trong nhà cùng tiền công đều mua một ít vật phẩm, cũng không chiếm nhiều chỗ lắm. Lần này sau khi trở về tất cả đều bán, buôn bán lời một số tiền lớn.

Hà Hoa vừa nghe Trương Đại Khuê nói hắn buôn bán lời hai mươi lượng, thật cao hứng, nghĩ rằng mặc kệ bao nhiêu, cuối cùng vẫn kiếm được tiền, hơn nữa xem ca ca vui vẻ, cũng từ trong đả kích bị Tôn Lan Thảo cho đội nón xanh đã trở lại bình thường. Về sau tìm người vợ tốt thành thân, cuộc sống sẽ thoải mái.

Hà Hoa nghĩ đến ca ca về sau nếu thành thân, tìm một cơ hội nói chuyện Lý Thải Vân với huynh ấy.

"Ca, muội nghe thím Điền nói, Thải Vân ở nhà kia rất được trọng dụng, thiếu phu nhân Lưu gia kia đầu xuân sang năm sẽ theo chồng nàng đi địa phương khác, muốn mang Lý Thải Vân đi! Đến lúc đó tiền công một tháng liền cho hai lượng! Nếu huynh không đi cầu thân, nói không chừng Lý Thải Vân sẽ đi theo, tiền công kia thật đúng là không ít."

Hà Hoa thúc giục ca ca, nàng rất vừa lòng Lý Thải Vân, cô gái này tính tình nhu hòa lại thiện lương, hơn nữa rất kiên cường, cũng không có oán trời trách đất, chính mình tìm một đường ra cho bản thân. Nàng thích nhất phụ nữ như vậy, nếu có thể làm chị dâu nàng thì tốt rồi, đến lúc đó khẳng định là một hiền thê, khẳng định sẽ có gia nghiệp thịnh vượng!

Trương Đại Khuê vừa nghe, trong lòng rất căng thẳng, hắn cũng không muốn cùng Lý Thải Vân lại bỏ qua một lần nữa, lần này hắn ở bên ngoài đánh bạo mua hàng kiếm tiền, trừ bỏ muốn kiếm tiền để cho cha mẹ sống thoải mái một ít, còn có chính là muốn có tiền thuận lợi vui vẻ thú nàng a!

Hà Hoa vừa thấy biểu cảm Trương Đại Khuê, trong lòng biết đại ca đây là nóng nảy, không khỏi cười, thấy nhà mẹ đẻ rốt cục có việc vui!

Trương Đại Khuê vừa về nhà liền đem chuyện hắn cùng Lý Thải Vân nói với mẹ của mình, nói muốn thú Lý Thải Vân.

Lý Hương Chi đáp ứng rồi, mấy năm nay con trai sống rất khổ, hiện tại có thể lấy người hắn muốn thú, bà làm mẹ không ngăn cản, hơn nữa đối với Lý Thải Vân bà cũng vừa lòng, đừng nói tốt hơn nhiều so với Tôn Lan Thảo, chính là so với rất nhiều phụ nữ khác đều tốt hơn, bà cũng không trông mong con nhất định phải thú hoàng hoa khuê nữ, chỉ cần là người tốt, toàn tâm toàn ý với con bà, con thích, có thể thanh thản ổn định sống cùng con bà là được.

Việc này cuối cùng vẫn là nhờ Thương thị, để cho bà giúp đỡ đi chỗ thím Điền cầu hôn.

Thím Điền cũng đang vì chuyện Lý Thải Vân khó xử, bà muốn tìm người tốt gả Lý Thải Vân qua, đi làm hạ nhân người ta kiếm được nhiều tiền, kia cũng không phải chuyện đáng nói, vẫn là thừa dịp tuổi trẻ lập gia đình sinh con cho thỏa đáng. Bất quá tìm người nào bà cũng khó xử, nhưng có người thấy Lý Thải Vân mấy ngày nay buôn bán lời chút bạc, cũng có người nhìn trúng tay nghề của nàng, nghĩ thú nàng về làm gà mái đẻ trứng vàng, thím Điền đều cự tuyệt.

Bà cũng không muốn đem Lý Thải Vân gả cho người như vậy. Bởi vậy, lại không có người thích hợp, hơn nữa Lý Thải Vân cũng nói không muốn làm mai.

Thím Điền cũng từng nghĩ tới Trương Đại Khuê, cảm thấy người Trương gia nhân phẩm tốt, Trương Đại Khuê tuổi trẻ khỏe mạnh, là ca ca Hà Hoa, cùng Lý Thải Vân thực xứng đôi. Chính là thỏ không ăn cỏ gần hang, Lý Thải Vân cũng mang trên lưng thanh danh không xuôi tai như vậy, bà sợ hôn sự này nói không thành lại làm mất hòa khí cùng nhà Hà Hoa, liền không dám mở miệng. Kết quả hiện tại Trương gia người ta tới cầu hôn, thím Điền rất vui vẻ.

Lý Thải Vân tự nhiên cũng đồng ý, trong lòng nàng cũng có Trương Đại Khuê.

Cửa hôn sự này ăn nhịp với nhau, quyết định qua năm này liền đem hôn sự định xuống, đầu xuân sẽ thành thân!