Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 42: Bình ổn lời nói ghen tị

  Trong thôn này mọi người đều chờ xem nhà Hà Hoa chê cười, giống Điền đại nương – loại người không xem náo nhiệt tựa như không sống được – lại thường thường chạy đến nhà Hà Hoa, vì xem mảnh đất kia biến hóa, sau đó nói vài câu làm cho người ta chán ngán, thất vọng.

Hà Hoa nghĩ người này sao da mặt dày thế chứ? Lúc trước chuyện Liễu Thúy Cầm quậy lên kia, lúc đi ra bà ta rõ ràng theo phe Liễu Thúy Cầm, sau này chuyện đi qua cũng rất gần gũi cùng Liễu Thúy Cầm, một bộ dáng chị em tốt, bây giờ còn có mặt mũi chạy đến nhà bọn họ, rồi nói nói cười cười, xả đông xả tây sau đó chế nhạo nhà bọn họ tiêu tiền mua mảnh đất này là hành vi đem tiền ném vào trong nước? Đáng đánh đòn quá thể!

Hà Hoa cũng không phải người dễ khi dễ, luôn có thể đem vài người khiến người chán ghét kia minh biếm ám tổn một phen, làm cho bọn họ xám xịt mang bụng tức giận rời đi.

Sau này những người không có việc gì tới nhà bọn họ nói mát ít đi hẳn, chính là vẫn có người chạy tới ruộng nhà bọn họ đánh giá.

Hà Hoa cũng không quản mấy người đó đánh giá, nghĩ bọn họ thích xem liền xem đi, dù sao để cho bọn họ xem thêm vài lần cũng không có gì, cũng chẳng tìm ra manh mối, còn đánh vào mặt mũi bọn họ!

Hà Hoa nghĩ không sai, những người đó quả thật là bị đánh vào mặt, đừng nói mặt đau, tròng mắt đều đau, trừng sắp rớt đến nơi!

Tất cả hạt giống trên miếng đất kia đều nảy mầm, ngay từ đầu chỉ nhú mầm lên, ở cách xa xem không rõ ràng, sau này càng dài càng lớn, lúc này đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Sau đó người đến bờ ruộng nhà Hà Hoa coi càng ngày càng nhiều, vốn dĩ ánh mắt hoặc là xem náo nhiệt, hoặc là thương hại, hoặc là cười nhạo, lúc này tất cả đều biến thành kinh ngạc cùng không thể tin.

Sao hoa màu trồng trên miếng đất này liền nảy mầm chỉnh tề khỏe mạnh thế này?!

Ở tám, chín năm trước, đã người thử trồng trên miếng đất này, lúc đó mệt chết mệt sống, kết quả miễn cưỡng không thâm hụt tiền thôi, có tinh lực kia còn không bằng đi làm công nhật hoặc là làm việc khác kiếm tiền. Kỳ thật cái loại kết quả này cũng không có gì kỳ quái, lúc trước người khác trồng trên miếng đất đó cũng ra kết quả tương tự, thành ra sau này không còn có ai tốn công sức đi trồng trọt nữa. Nhưng giờ đây lại có người ở miếng đất này trồng trọt được hoa màu, bọn họ cứ nghĩ kết quả như nhau, sau đó lại lấy chuyện này giáo huấn tiểu bối, ai ngờ hiện tại khác xa trước kia.

Có không ít người chạy tới hỏi đám người Sở Phong Thu trồng như thế nào, sao lại nảy mầm tốt đến vậy? Nhất là những anh nông dân rất nhiều năm, một biểu cảm rất tích cực, giống như đám người Sở Phong Thu không nói, bọn họ chính là chết cũng phải hỏi cho bằng được.

Sở Phong Thu và Thương thị vốn thấy kỳ quái, bọn họ cũng không nghĩ tới miếng đất hoang phế đó không chịu thua kém, vốn nghĩ có thể miễn cưỡng tạo ra chút lương thực không lãng phí miếng đất này là được, kết quả so với dự tính tốt hơn nhiều. Xem mấy mầm cây này mọc một chút cũng không kém so với nhà người khác, còn giống như càng khỏe mạnh càng xanh tươi hơn một ít.

Hà Hoa cười không nói chuyện, nghĩ rằng phương diện này đương nhiên có chỗ đặc biệt, chính là dị năng của nàng a. Hiện tại dị năng của nàng tuy rằng còn chưa có cường đại đến mức có thể để cho một mảng lớn hoa màu bỗng chốc phát triển cao nhất, nhưng làm cho chúng nó phát triển khỏe mạnh hơn một ít thì vẫn có thể. Vốn dĩ hoa màu trồng trên miếng đất này cũng không phải hoàn toàn không thể phát triển, chính là thấp hơn ở ruộng, rất cằn cỗi, mà hiện tại có dị năng của nàng, liền làm cho đám hạt giống này đều được bồi bổ, tự nhiên liền phát triển tốt hơn.

Đám người hỏi thăm cuối cùng cũng không từ miệng đám người Sở Phong Thu chiếm được bí quyết làm ruộng gì cả, đám người Sở Phong Thu chỉ nói gieo mầm tựa như làm ruộng bình thường thôi.

Cuối cùng vẫn có người nói một câu có thể tin, để cho mọi người cảm thấy so với cách làm ruộng của nhà Sở Phong Thu còn đáng tin một ít, chính là miếng đất này mấy năm nay nghỉ ngơi đủ rồi, đã không còn bạc màu. Mấy năm nay không có người trồng hoa màu, hiện tại để cho đám người Sở Phong Thu nhặt đại tiện nghi!

"Hà Hoa, ngươi không biết a, hiện tại có bao nhiêu người đỏ mắt nhà các ngươi đó, liền ngóng trông nhà các ngươi mua miếng đất này vẫn là ruộng bạc màu, hiện tại hạt giống này phát triển tốt, về sau cũng không cao thêm nữa, không làm ra nhiều lương thực lắm! Thật là, đây đều là mấy người nào a? Không phải không làm cho bọn họ nhặt được tiện nghi này sao?"

Vợ Loan Mộc miệng nói chuyện, trong tay nhanh nhẹn bện giầy rơm.

Hà Hoa cười, nói: "Để cho bọn họ nói đi cũng không phải bọn họ nói nói thì có thể trở thành sự thật."

"Ngươi không tức giận thật sao, nếu không thì ngươi rất lợi hại nha, ta còn nghĩ đến ngươi sẽ bực mình." Vợ Loan Mộc giương mắt nhìn Hà Hoa, hé miệng

cười.

"Tính khí ta rất tốt đó, không có lỗi với ta, ta cũng sẽ không đáp trả."

Hà Hoa nói lời xem thường, nhỏ nhẹ khen bản thân, ánh mắt cẩn thận nhìn đôi giày nhỏ trong tay, đôi giày nhỏ này làm cho bé con trong bụng, tuy rằng còn vài tháng nữa mới sinh, nhưng Hà Hoa đã bắt đầu làm tã lót, còn có chăn nhỏ, đệm giường nhỏ, gối đầu nhỏ linh tinh rồi. Thương thị không muốn Hà Hoa xuống ruộng làm việc, cho nên đem tất cả việc này đều giao cho nàng.

Vợ Loan Mộc co rút khóe miệng, nghĩ vợ Phong Thu này da mặt không tệ, bất quá giống nàng, là người sảng khoái! Nàng xem giày nhỏ trong tay Hà Hoa, mắt tỏa ánh sáng khen vài câu, nói làm giày này thật đáng yêu.

Giày này đương nhiên đáng yêu, đây là do Hà Hoa tỉ mỉ làm, nàng nói Sở Phong Thu mua một ít vải lẻ về cho nàng, các loại vải lẻ màu sắc rực rỡ, nàng làm một cái mũ quả dưa trước, hiện tại bắt đầu làm giày, số vải còn lại tính toán làm vài đôi bao tay bao chân. Đôi giày này Hà Hoa làm theo đôi giày đầu hổ từng nhìn thấy đời trước, kỹ thuật may vá của nàng rất bình thường, đời trước cũng chỉ khâu lỗ hổng quần áo, chắp mụn vá. Đời này có trí nhớ của thôn cô nhỏ Hà Hoa, làm đệm chăn quần áo giày như vậy thì cũng có thể làm, chính là không thực sự đẹp lắm. Nhưng không quan hệ tới kỹ thuật may vá bình thường, hình thức mới mẻ độc đáo đáng yêu có thể đoạt ánh mắt người, giống như đôi giày nhỏ này, đừng nói vợ Loan Mộc khen, liền ngay cả Sở Phong Thu cùng Thương thị cũng rất yêu thích. Sở Phong Thu cầm một cái đã làm xong ở trong tay, cười đều có chút ngẩn người.