Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 22: Huynh muội Triệu thị

  Triệu Kim Nguyên đã thành thân cùng con gái duy nhất của ông chủ Hương Khách Lai, coi như là ông chủ nhỏ của Hương Khách Lai, không làm tiểu nhị nữa, tuy rằng không có mặc lăng la, nhưng cũng mặc một bộ quần áo vải mịn tốt nhất, thoạt nhìn tuấn tú lịch sự. Triệu Kim Bảo đứng ở bên cạnh hắn cũng mặc một váy áo mới tám phần màu phấn hồng, giống như một đóa hoa đào, gương mặt vốn đen đánh chút phấn, nhưng nàng ta đen chẳng phải cái loại phơi nắng nên đen, mà là đen tự nhiên, cho nên cho dù đem mặt đánh trắng, nhưng không đồng nhất với màu da ở cổ, nhìn có chút kỳ quái.

Bất quá Triệu Kim Bảo lại cũng không cảm thấy chính mình kỳ quái nơi nào, nàng ta khẽ nâng cằm nhìn Hà Hoa, cảm thấy chính mình mạnh hơn Hà Hoa rất nhiều, chính là tướng công anh tuấn đứng bên cạnh Hà Hoa vẫn làm cho trong lòng nàng ta có chút không thoải mái.

"Ca ca, đi thôi, ở loại địa phương này nhìn thấy người đáng ghét, thật sự là ô uế ánh mắt."

Triệu Kim Bảo kéo Triệu Kim Nguyên một phen, ánh mắt tà tà nhìn thoáng qua Hà Hoa, ý tứ kia rõ ràng nói Hà Hoa chính là người đáng ghét kia.

Trong lòng Hà Hoa tức giận, nghĩ Triệu Kim Bảo thật sự là không biết xấu hổ, đến cùng ai chán ghét a? Rõ ràng là một nhà bọn họ vì từ hôn mà oan uổng Hà Hoa, hiện tại lại một chút xấu hổ áy náy cũng không có, còn trả đũa, thật sự là khinh người quá đáng!

Triệu Kim Nguyên cũng cảm thấy muội muội nói chuyện có chút không xuôi tai, kỳ thật hắn vẫn là có chút áy náy với Hà Hoa, dù sao hắn là vì tiền đồ của mình mà từ hôn, sau khi người trong nhà nghĩ ra được chủ ý hãm hại Hà Hoa, hắn cũng có chút do dự, nhưng sau này vẫn bị thuyết phục. Hắn vốn nghĩ về sau có cơ hội bồi thường Hà Hoa, không nghĩ tới Hà Hoa lại thắt cổ, điều này làm cho hắn lại áy náy thêm. Sau đó Hà Hoa rất nhanh đính hôn, gả cho Sở Phong Thu, trong lòng hắn cuối cùng nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mình đến cùng không có gϊếŧ chết một mạng người, cũng không có bởi vì hắn khiến cho Hà Hoa gả cho một người rất kém cỏi, áy náy liền tiêu tán rất nhiều.

Hiện tại nhìn thấy Hà Hoa, Triệu Kim Nguyên đột nhiên phát hiện Hà Hoa thay đổi thật nhiều, nàng giống như đẹp hơn so với trong trí nhớ, nhìn quần áo của nàng không có mảnh vá, tuy rằng trên đầu là trâm trúc, trên lỗ tai cũng chỉ đeo bông tai bạc nho nhỏ, nhưng sắc mặt hồng nhuận, tóc đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, so với trước kia giống như hào phóng hơn nhiều, chỉ biết nàng sống cũng không tệ.

Trong lòng Triệu Kim Nguyên không biết vì sao đột nhiên có chút thất lạc, ở trong tưởng tượng của hắn, Hà Hoa cho dù gả cho tướng công anh tuấn, cũng sẽ không vui vẻ mấy, dù sao trước kia ánh mắt của nàng nhìn mình đầy ẩn ý đưa tình, rõ ràng rất có cảm tình với mình. Cho dù không thành vợ chồng, nàng cũng vẫn yêu hắn. Vì vậy hắn luôn nghĩ rằng khi bọn họ gặp lại nhau, Hà Hoa hẳn là sống không tốt lắm, nhìn hắn bằng ánh mắt ai oán thống khổ, hoàn toàn bất đồng với loại ánh mắt chán ghét khinh bỉ hiện tại này.

Triệu Kim Nguyên nghĩ Hà Hoa sống rất tốt, hơn nữa nàng đã mất đi sự ôn nhu e lệ, cho nên ánh mắt nàng nhìn mình đều mang theo hận ý. Nàng thật sự thay đổi.

Triệu Kim Nguyên thở dài một tiếng, muốn la muội muội vài câu.

Sở Phong Thu nắm tay Hà Hoa, lãnh đạm nói: "Vợ ơi, chúng ta đi, cũng không biết chó điên nhà ai chạy rông, sủa ầm làm người thấy phiền."

Hà Hoa thổi phù một tiếng nở nụ cười, nghĩ tướng công của mình miệng thực độc, bất quá nàng thích.

"Được, chúng ta đi thôi, ta cũng lo lắng cho mình sẽ nhịn không được đi đập con chó điên kia, tuy rằng chúng ta cảm thấy con chó kia thực chán ghét, nhưng vì một con chó điên làm chính mình mệt mỏi cũng không có lời."

Hà Hoa cười tủm tỉm nói, nắm tay Sở Phong Thu, cười lạnh một tiếng với huynh muội Triệu thị, chuẩn bị xoay người chạy lấy người.

Triệu Kim Bảo tức giận mặt đỏ bừng, không biết vì bị một người đàn ông anh tuấn mắng như vậy, hay là bởi vì người được người đàn ông kia che chở nàng ta không thích lại mắng nàng ta, Triệu Kim Bảo cảm thấy thực mất mặt. Kéo tay áo Triệu Kim Nguyên, bất mãn dậm chân, kéo dài giọng nói kêu ca ca.

Trong lòng Triệu Kim Nguyên khϊếp sợ, Hà Hoa trong ấn tượng của hắn giống con thỏ nhỏ cư nhiên có thể nói ra lời mắng chửi người như vậy, bị muội muội kéo một phen mới hoàn hồn.

Sở Phong Thu cùng Hà Hoa đã biến mất ở góc đường.

"Ca ca! Huynh có nghe bọn họ mắng muội sao?! Bọn họ mắng muội!" Triệu Kim Bảo ủy khuất nói, từ nhỏ đến lớn nàng ta đều được sủng ái, hiện tại ca ca thành con rể Hương Khách Lai, nhà bọn họ ở trong thôn cũng là gia đình số một số hai, nàng ta càng được người nâng khen tặng, vài ngày nay đều sắp bay tới trời rồi, đột nhiên bị người mắng, nàng ta thực chịu không nổi.

Triệu Kim Nguyên nói: "Còn không phải muội mắng chửi người trước sao, được rồi, muội cũng đừng ủy khuất, chờ ca ca mua cho muội bông tai bằng vàng mà muội thích. Nhưng đừng để cho chị dâu muội biết. Còn có, chuyện hôm nay cũng không được nói với chị dâu."

Triệu Kim Bảo vừa nghe ca ca sẽ mua bông tai vàng cho nàng ta, lúc này có chút không tình nguyện gật đầu, nàng ta tự nhiên sẽ không nói chuyện Hà Hoa với chị dâu, người trong nhà cũng không chỉ một lần dặn dò nàng ta không được ở trước mặt chị dâu nói chuyện Hà Hoa. Chị dâu từng hỏi qua vài lần, nàng ta luôn nói Hà Hoa không tốt, chị dâu giống như rất vừa lòng. Nàng ta cảm thấy chị dâu kỳ thật rất để ý cửa hôn sự ca ca từng đính ước trước kia. Nàng ta cũng không muốn đi chọc phiền toái.

Triệu Kim Nguyên mang theo Triệu Kim Bảo trở về Hương Khách Lai, khi sắp vào cửa, hắn nhịn không được lại quay đầu nhìn một chút, tuy rằng biết Hà Hoa đã sớm không thấy, nhưng không thấy được thân ảnh của nàng, vẫn là nhíu mày.