Mặc dù Đoạn Hoành đã biết trước rằng, Cố Trạch có ý dùng bữa với mình chắc chắn không có ý tốt, nhưng cậu không ngờ được rằng Cố Trạch sẽ đưa ra một cặp kẹp núʍ ѵú ở nơi công cộng.
"Nếu như cậu không muốn mang nó..." Giọng điệu của Cố Trạch lạnh lùng, nhưng bên trong lại tràn đầy uy hϊếp: "Thì tôi sẽ cắt đứt đũng quần của cậu ra, để cậu chỉ có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi kiểm tra phòng."
“Dù sao cậu cũng là con điếm rồi.” Cố Trạch khoát khoát tay, giống như không thèm để ý, nhưng trong lòng Đoạn Hoành biết người này nói được làm được.
Quả nhiên uy hϊếp đã có tác dụng.
Sau khi Đoạn Hoành thỏa hiệp xong, thì cậu thấy Cố Trạch ăn uống no say đắc ý rời đi, cũng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ để lại một mình cậu cùng hai cái kẹp sữa giấu trong lòng bàn tay hai mặt nhìn nhau.
Vì vậy, Đoạn Hoành không còn cách nào khác là đeo kẹp ngực đi kiểm tra phòng bệnh.
Kẹp núʍ ѵú rất hẹp, vừa khít với núʍ ѵú, trên đó có treo một cái chuông nhỏ, Đoạn Hoành đi lúc nào cũng có cảm giác chuông phát ra tiếng kêu.
Cậu đi vào phòng bệnh với khuôn mặt đỏ bừng mất tự nhiên, tiếp đó như thường lệ hỏi ông già nằm ở giường đầu tiên: "Chú, hôm nay chú cảm thấy thế nào."
Sau đó lại lần lượt hỏi thăm từng người một, ghi chép cẩn thận tình trạng đặc biệt của bệnh nhân, cô y tá thay băng bên cạnh nhìn cậu chào hỏi.
Đoạn Hoành mỉm cười gật đầu với y tá, đúng lúc này, kẹp vυ' trên ngực cậu đột nhiên rung lên, cậu vội vàng ổn định thân thể, cúi người che đi hình dáng dị thường trên ngực.
"Ưm…"
Trong phòng bệnh ngoại trừ tiếng thở của bệnh nhân thì không còn gì khác, y tá phát hiện âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng động tác của Đoạn Hoành quá rõ ràng.
Vẻ mặt cô nghi hoặc: "Bác sĩ Đoạn? Có chuyện gì với anh vậy? "
"Điện thoại di động... Tôi quên tắt chế độ rung của điện thoại.” Đoạn Hoành cố gắng rất nhiều mới có thể đè nén tiếng rêи ɾỉ phát ra từ trong cổ họng.
Y tá vẫn còn mơ hồ, sắc mặt Đoạn Hoành thoạt nhìn... Không tái nhợt, nhưng chắc chắn cũng phải là tốt, nghĩ tới đây, trong lòng cô chợt nảy lên một ý: "Ưm, vậy có phải là anh lại mắc bệnh nghề nghiệp như trước không?"
"Đau dạ dày ấy?"
Sắc mặt Đoạn Hoành càng lúng túng hơn, cậu chỉ có thể theo ý của y tá nói: "Cũng có một chút.”
Cậu cảm giác nếu như mình cứ tiếp tục như vầy, thì cho dù không bị bệnh dạ dày thật đi nữa, thì cũng sẽ bị bệnh... Cậu sắp xếp lại hồ sơ kiểm tra phòng, rồi sau đó lòng bàn chân như được bôi dầu trơn mà chuồn mất.
Hôm nay cậu tan tầm rất sớm, nhưng đồng nghiệp năn nỉ cậu giúp mình trực ca đêm, nên cậu phải về nhà lấy quần áo rồi mới đến bệnh viện trực ca.
Quả nhiên, vừa về đến nhà đã thấy Cố Trạch ngồi trên sô pha như một đại thần.
Lần này Đoạn Hoành rút kinh nghiệm, vừa nhìn thấy người thì đã vội vàng nói: "Tôi còn giữ cái kẹp ngực, không có lấy xuống."
Cố Trạch ngoắc ngoắc tay với cậu, sau đó mở phần mềm điều khiển trong điện thoại, nhấn số thấp.
"Hưʍ..." Tuy nhiên, đầṳ ѵú bị tra tấn cả buổi chiều chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút là có thể khơi dậy du͙© vọиɠ, Đoạn Hoành bị chơi đến cả người run rẩy, sau khi cởϊ áσ blouse trắng ra, thì l*иg ngực đầy đặn nổi lên áo thun, vị trí núʍ ѵú nhô cao dựng lên như cái lều nhỏ.
Cố Trạch cách lớp vải chọc ghẹo đầṳ ѵú săn chắc của cậu, thỉnh thoảng lại nhào nặn hai cục u to lớn đó, khiến những chiếc chuông nhỏ kêu leng keng.
"Ừm... Đừng xoa..." Đoạn Hoành nghĩ đến buổi tối mình còn phải đi làm, cho nên chỉ có thể xin tha:"Lát nữa tôi còn phải trực ca đêm."
“Hừm, cậu giúp người khác trực ca sao?” Cố Trạch đối với chuyện này cười nhạt, ngược lại càng dùng sức vuốt ve nhào nặn bộ ngực: “Cậu thật là người tốt bụng đến mức thối nát đó.”