Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, khi mùa hè sắp kết thúc, mỗi gia đình đều sẽ tiến hành săn một lượng thú thật lớn, lợi dụng lửa và ánh nắng mặt trời để hun chúng thành thịt khô.
Đợi đến mua đông, tất cả tộc nhân đều sẽ tụ tập trong hang động đá vôi này tránh rét.
Căn cứ vào phán đoán của bản thân, Quân Tiểu Nam cảm thấy hiện tại thời tiết bên ngoài khoảng âm hai mươi đến ba mươi bộ, hơn nữa thân thể dã nhân ở Hỗn Độn đại lục trời sinh đã vô cùng cường tráng, không phải là không có khả năng hoạt động bên ngoài vào mùa này.
Thứ gây trở ngại việc săn thú của bọn họ vào mùa đông hẳn là do thủ công nghiệp ở nơi này quá lạc hậu, bọn họ chỉ tùy tiện khoác da thú lên người, không phải lạnh cổ thì chính là lạnh mông.
Mặt khác, đại khái chính là bộ lông bao trùm trên thân thể dã nhân đã cơ bản bị thoái hóa, khi mùa đông đến thời tiết rét lạnh rất dễ khiến tứ chi cứng đờ, không thể săn bắt thú rừng.
Nhìn lại một lượt tình huống ở nơi này, Quân Tiểu Nam mơ hồ có cảm giác, dường như nơi này đã trải qua một giai đoạn phát triển nhất định, sau đó lại bị gián đoạn.
Ví dụ như mọi người biết sử dụng lửa để nướng chín thịt nhưng lại không bắt buộc, bọn họ có thể trực tiếp ăn thịt tươi sống, sau khi nướng chín hương vị cũng rất kém, không có kỹ năng nấu ăn.
Lại thêm một ví dụ khác, dã nhân ở bộ lạc biết sử dụng da thú để làm quần áo, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ có thể che đậy thân thể mà thôi, không có bất kỳ một phục sức nào cả…
Kiểu dáng của quần áo… nhìn kỹ còn thấy vài chỗ dư thừa, to rộng khác thường… tựa hồ như quần áo cổ đại ở Lam Tinh?
Những thứ này hẳn là xuất phát từ tay vị “tổ tiên” kia.
Nhưng vì nguyên nhân gì mà vị “tổ tiên” kia lại chết nhỉ? Lúc ấy, chắc hẳn hắn cũng là một Tham Dữ Giả, tại sao hắn lại thất bại cơ chứ? Quân Tiểu Nam nghĩ mãi cũng không ra.
Theo như lời của vị thủ lĩnh tiền nhiệm họ Ổn thì lúc vị “tổ tiên” kia sống lại thì Ổn còn chưa đến… mười tuổi?
Tỉ lệ sinh đẻ của dã nhân ở Hỗn Độn Đại Lục không cao nhưng tuổi thọ trung bình đều là trên dưới hai trăm tuổi.
Nói cách khác, chuyện về vị “tổ tiên” kia đã xảy ra hơn một trăm sáu mươi năm trước.
Tức là, nếu “tổ tiên” cũng là người Lam Tinh vậy thì chẳng phải đó là người cổ đại hay sao?
Ài, đau đầu quá đi mất!
Cũng chẳng có ai có thể giúp Quân Tiểu Nam giải đáp những vấn đề này.
Nghĩ không ra, Quân Tiểu Nam quyết định đi ngủ một giấc trước, nhưng da thú dưới thân vừa bẩn lại vừa thối, quả thật là cô không ngủ nổi, vì thế cô chuẩn bị từ tầng 11 của trung tâm thương mại, vào gian hàng nội thất mang ra một chiếc giường.
Lúc này cô mới chú ý, cha mẹ và huynh trưởng của nguyên chủ đều đang nằm ngủ trên đống cỏ khô.
Mà đại đa số dã chân xung quanh cũng đều ngủ như vậy, chỉ có lão dã nhân và tiểu dã nhân là ngủ trên da thú mà thôi.
Những chi tiết mà nguyên chủ không để ý cũng dần dần trở nên rõ ràng, hóa ra ở Hỗn Độn đại lục, da thú được xem như đồ vật quý trọng.
Cũng phải, dã thú ở nơi này chẳng những có hình thể rất lớn mà sức lực còn vô cùng mạnh mẽ, người ở đây phải cùng nhau phối hợp vây công mới có thể gϊếŧ chết bọn chúng.
Hợp tác với nhau thì phải cùng san sẻ con mồi,
nên da thú ở đây thường không được hoàn chỉnh.
Từ nhỏ Quân Tiểu Nam đã không được cha mẹ anh em yêu thương chăm sóc, thân thế của cô quả thật có chút phức tạp.
Kỳ thật, cô không hiểu thế nào là tình cảm gia đình, cô không biết phải đối xử với người nhà như thế nào.
Dù ngủ trên da thú không hề thoải mái nhưng so với nằm trực tiếp trên đất hay nằm trên cỏ khô thì vẫn tốt hơn nhiều.
Trong lòng Quân Tiểu Nam có cảm giác kỳ quái lại có chút chua xót.
Cô tự hỏi nữa ngày, sau đó từ trong “nhà” lấy ra rất nhiều chăn bông thật dày đắp lên người cha mẹ, huynh trưởng và tất cả các tộc nhân, lúc này mới an tâm lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, rất nhiều tộc nhân đều bị nóng mà tỉnh giấc.
Có người đã từng vì rét lạnh mà tỉnh giấc, có người từng tỉnh giấc vì bị đói bụng, nhưng không một ai giữa mùa đông lạnh lẽo lại bị nóng đến tỉnh giấc!