Tiêu Tông cảm giác cả người ẩm ướt ngứa ngáy rất khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng về nhà rồi làm một điếu.
Mặc dù anh không quá nghiện thuộc nhưng khi bực bội khó chịu thì sẽ tìm tới thuốc là để giải tỏa.
Ấn nút đi lên của thang máy, xoay đầu nhìn thật lâu con số “24” trên bảng điều khiển, anh biết hai mẹ con Cung Hân đã về trước mình một lúc.
Lúc đầu tầng 34 và 35 đều giống với các tầng dưới, có ba thang máy và bốn căn hộ, sau đó nhà Cung Hân sửa lại, gộp hai căn hộ sát nhau thành một.
Uông Sán có kể với anh, trên tầng 34 ngoại trừ căn hộ của Cung Hân thì có một căn là của ba mẹ cô.
Còn về tầng 35 tuy Uông Sán không nói gì nhưng anh cũng mơ hồ biết được hiện tại ai đang sống ở đó.
Tình cờ thay, cửa thang máy trước mặt anh mở ra và “ai kia” đang đứng ở bên trong.
Cung Lục Sinh đi từ gara lên, lúc đầu hắn tính nhấn tầng 35 nhưng thấy Tiêu Tông đi lên thì vội nhấn vào tầng 34.
Tiêu Tông đi vào thang máy, nhìn thấy cả hai nút đều sáng lên nội tâm khẽ cười nhạo một tiếng.
Cái tên ấu trĩ này.
Cung Lục Sinh chậm rãi đánh giá, ngày thường con người này đều rất gọn gàng tươm tất nhưng hôm nay nhìn qua Tiêu Tông có hơi rất chật vật.
“Hôm nay anh Tiêu ra ngoài không mang dù sao? Bị mắc mưa tới vậy, về nhà anh nhớ tắm nước nóng cẩn thận ấy, tránh sinh bệnh.” Hắn vẫn luôn cố ý gọi Tiêu Tông là “anh Tiêu” mặc kệ Tiêu Tông đã nhiều lần nói hắn cứ kêu tên đi.
Hệt như ngày đầu họ gặp mặt, ánh mắt cả hai chạm nhau qua tấm gương kim loại.
Kỳ thật Tiêu Tông không quá rõ về bối cảnh của gia đình của Cung Hân cho lắm, lúc đó cả hai đều là trẻ con chỉ biết vui chơi làm sao lo nghĩ tới chuyện này.
Chỉ nghe qua trước kia cô theo họ mẹ nên gọi là “Đường Hân”, sau này mẹ cô gả cho người khác mới sửa lại họ.
Còn Cung Lục Sinh chính là chú nhỏ của Cung Hân = là em trai của ba cô = tất nhiên hắn cũng mang họ Cung.
Tiêu Tông bắt đầu tưởng tượng ra sơ đồ về các mối quan hệ của Cung Hân với gia đình, các tên và mũi tên dần dần được hình thành.
Đúng thật là được mở mang tầm mắt, nói dối mà còn chẳng thấy cắn rứt lương tâm
Thật là mở to mắt nói dối không chút cắn rứt lương tâm nào mà, với cả họ Cung quá hiếm thấy, lúc còn quen anh thế mà lại muốn đặt con theo họ Cung.
Mẹ kiếp!!!
Lúc ở trên xe còn chưa hay biết gì có giận nhưng cũng không quá mức, còn bây giờ thì sao, tức chết hắn rồi.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý của Cung Lục Sinh, anh lập tức cảm thấy bản thân mình đã bị nữ quỷ xảo quyệt kia mê hoặc không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Không thấy đáp lại, thêm vào cảm nhận được sự bất thường, Cung Lục Sinh híp mắt. Thậm chí hắn có thể nhận thấy được sự thù địch trong mắt Tiêu Tông.
Ụa rồi ai làm gì anh ta thế?
Cung Lục Sinh nheo mắt lại, não bộ tính toán tiếp theo nên làm gì.
Thang máy dừng lại ở tầng 33, Cung Lục Sinh nhìn Tiêu Tông không nói lời nào mà đi ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy đóng lại từng chút một. Ước chừng còn khoảng 20cm nữa là đóng lại, hắn mới nghe được tiếng Tiêu Tông nói.
“Cảm ơn chú nhỏ đã quan tâm nha.”
…
Cung Lục Sinh không đi lên tầng 35 mà dừng ngay tầng 34, hắn ấn vân tay mở cửa.
Nghe được tiếng mở cửa, Maria từ phòng bếp ló đầu ra, hô to: “Hân Hân, chú Lục tới rồi kìa!”