Thích Em Vô Cùng [Np]

Chương 18

“Đừng đợi.”

Tiêu Tông bước nhanh về cửa thang máy bằng kim loại, anh không quen thuộc tiểu khu này lắm, tìm địa chỉ một hồi, đã bảy phút trôi qua kể từ lúc anh ước định với Phương Tuấn Dương.

Tiêu Tông không muốn để lỡ thang máy một lần nữa.

Cửa thang máy đang mở rộng chờ anh vào, Tiêu Tông khẽ gật đầu với người đàn ông trong thang máy: “Cảm ơn.”

Trước khi Tiêu Tông kịp nhìn kỹ diện mạo của người đàn ông đó thì đã bị chiếc dây chuyền vàng trên cổ đến cổ áo thu hút.

Giọng người đàn ông hơi khàn khàn: “Tầng mấy?”

“Tầng 33, cảm ơn.”

Ở dưới nút tròn 34 đã sáng lên số 33.

Cửa thang máy khép lại, bắt đầu đi lên.

Cả hai người đều im lặng, thầm quan sát đối phương qua mặt kính kim loại màu xám bạc.

Người đàn ông đeo kính mặc áo sơ mi sọc mịn màu xanh nhạt có cài cúc ở trên, quần tây màu nâu nhạt giản dị cùng đôi giày da nâu đỏ.

Còn người đàn ông đeo dây chuyền vàng mặc quần jean có lỗ, người mặc áo phông in chữ tiếng Anh màu trắng trên nền đỏ ở chính giữa, trên chân đi giày thể thao to màu đen.

Phong cách quần áo hoàn toàn khác nhau.

Cung Lục Sinh quay lại nhìn vào điện thoại của mình, xem cái nickname “Bảo Bảo” hiện chuỗi bong bóng trắng nhỏ chết người.

“Anh đi chưa? Nếu chưa đi thì có thể lên tầng 34 lấy túi phục trang cho em được không?”

“Em quên mang theo, nó để trong chiếc túi vải màu trắng!”

“Maria đi mua đồ ăn không có ở nhà, em chỉ có thể dựa vào anh thôi đấy, chú nhỏ toàn năng!”

“Em và Bạch Vũ đang đợi buổi diễn tập ở Nhà hát Nụ Hoa, cứu mạng cứu mạng!”

Còn gửi rất nhiều emoji chắp tay trước ngực.

Theo sau đó là một bong bóng nhỏ xanh lá cây “Vậy muốn cảm tạ anh như thế nào?”

“Đêm nay tắm rửa xong đừng làm gì cả! Chờ em tới!”

Cung Lục Sinh cong cong khóe miệng, giương mắt nhìn về con số đỏ đang dần tăng lên.

Buổi sáng hắn vốn đã hẹn với biên tập viên tại một cửa hàng Starbucks gần đó để nói về hướng đi của tác phẩm kế tiếp, vừa bước ra khỏi sảnh ở tầng một, hắn lại nhận được yêu cầu giúp đỡ từ cô, trực tiếp quay lại lần nữa bước vào thang máy.

Ngay sau con số đỏ lóe lên thành 33.

Trước khi Tiêu Tông bước ra khỏi thang máy, hắn lại lần nữa khẽ gật đầu chào người đàn ông lạ mặt.

Cung Lục Sinh cũng đáp lễ.

Hành lang sạch sẽ sáng sủa, không gian rộng rãi, không chật chội, không chồng chất đồ vật linh tinh.

Ba căn bốn hộ gia đình, phòng 3301-3302 bên trái, 3303-3304 bên phải.

Tiêu Tông đi hướng bên trái, tìm đến số nhà 3302, ấn chuông cửa trước cánh cổng sắt màu xám.

*

“Công ty chuyển nhà buổi chiều sẽ tới đây, dọn một chuyến là xong. Sau đó sáng mai tìm thêm một công ty dọn nhà, nơi này sớm cũng sạch sẽ, thứ hai ký hợp đồng xong là có thể trực tiếp dọn đến.”

Phương Tấn Dương đá văng chiếc thùng giấy bên cạnh chân ra, mở đường cho hai người họ.

Tiêu Tông gật đầu: “Để tôi xem phòng ngủ trước được không?”

“Đương nhiên, tôi đã cho sửa sang lại phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách một chút rồi, anh cứ từ từ xem qua.”

Viện trưởng của bệnh viện nhi dựa vào giao tình với cha của Tiêu Tông, đã ba lần đến Vancouver, chỉ muốn trói người giỏi ngoại khoa về tiết niệu nhi là anh ở lại Trung Quốc, vì thế còn muốn nói chuyện hạng mục với bệnh viện nơi hắn nhậm chức.

Bản thân anh hơi tâm tư, cha anh cũng đã có tuổi, bắt đầu nghĩ đến việc lá rụng về cội, cũng thuyết phục hắn trở về nước một thời gian để xem môi trường chung.

Nếu vẫn không quen với cuộc sống trong nước thì có thể quay lại Vancouver sau khi hết thời hạn công việc.

Tiêu Tông không có ý định mua nhà vì vậy đã nhờ một du học sinh đến từ Quảng Châu, người mà anh quen khi còn là sinh viên đại học chính quy UBC giúp tìm hiểu về tình hình cho thuê nhà gần bệnh viện.

Thật trùng hợp, chàng du học sinh này tình cờ có một người bạn báo tin cho thuê lại nhà, Tiêu Tông cũng nhanh chóng nhận được thông tin ngôi nhà cùng hình ảnh, hắn cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần nhà sạch sẽ, gần bệnh viện là được.