Thích Em Vô Cùng [Np]

Chương 10

Bốn năm trước Cung Hân đã đi thắt ống dẫn trứng.

Sau khi sinh Cung Bạch Vũ bằng phương pháp tự nhiên xong, cô đã tự đưa ra quyết định này, cũng đã nói với trưởng khoa phụ sản về quyết định này.

“Đời này em có một đứa con là đủ rồi.”

Ý của Cung Hân rất kiên quyết.

Đường Vịnh Thi không khuyên nổi cô, Cung Nhị Sinh cũng không tiện nói đến việc này. Cung Lục Sinh mới vào phòng bệnh, bảo họ ra ngoài một chút, để hắn tâm sự với Cung Hân.

Cung Lục Sinh nhìn thằng nhóc đang nằm trên nôi điện.

Những đứa trẻ khác mới sinh ra đều nhăn nheo đỏ hỏn hệt như khỉ con nhưng tên tiểu quỷ này lại trắng trẻo sạch sẽ, lông mi vừa dài vừa rậm, chỉ cần chớp mắt một cái là đã khiến người ta kinh diễm.

Chậc, ấy vậy mà lại giống hệt cái tên đàn ông cặn bã kia.

Hắn lại nhìn người phụ nữ khí sắc có phần suy yếu nhưng ánh mắt lại rạng rỡ như sao trời đang ở trên giường bệnh kia.

“Sao lại muốn thắt ống dẫn trứng thế?” Hắn ngồi xuống mép giường, nâng tay trái của người phụ nữ lên, nhẹ nhàng chạm vào lỗ kim để lại vì truyền nước trên mu bàn tay cô.

“Sinh con quá mệt, sau này không muốn sinh nữa.”

“Vậy cũng có thể áp dụng những biện pháp tránh thai khác mà, không phải có que cấy tránh thai* hay gì đó à? Hơn nữa giờ bên cạnh em cũng đâu có người yêu.”

(*Que cấy tránh thai: một thủ thuật tránh thai hiện đại, trong đó phụ nữ sẽ cấy một ống plastic nhỏ dài và dẻo vào dưới bắp tay. Ống plastic đó có chứa một loại hormone ngăn ngừa rụng trứng, từ đó giúp tránh thụ thai.)

Trong lòng Cung Lục Sinh dâng lên một nỗi chua xót.

Thực ra điều hắn muốn nói là, chi bằng em hãy cân nhắc đến tôi một chút này?

Nếu em không muốn mang thai, tôi cũng có thể đi thắt ống dẫn tinh, không cần em phải chịu nỗi khổ này.

Nhưng hắn lại không nói nên lời.

Một năm trước sau khi Quý Tinh Lan rời đi, Cung Hân đã sớm khẳng định chắc nịch rằng cả đời này sẽ không yêu đương “cái quần què” gì nữa, càng đừng nhắc đến kết hôn với cô, ai nói thì tự biết thân biết phận mà cút đi.

Từ trước đến nay Cung Hân nói được thì làm được, mà Cung Lục Sinh thì tạm thời vẫn chưa muốn cút đi.

Cung Lục Sinh cũng không hiểu lắm là tại sao ở trước mặt Cung Hân hắn lại giống như một con chó trung thành như thế, rõ ràng trước kia hắn dù sao cũng là một tiểu lãng tử vô cùng đào hoa, có vô số người tình.

Hắn luôn có cảm giác rằng chẳng biết từ lúc nào Cung Hân cũng đã bắt đầu thuần hoá hắn, dạy dỗ đến nỗi ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

“Chú nhỏ, em chẳng còn lại bao nhiêu tình cảm, sau này em chỉ muốn dành hết tình cảm cho nó.” Cung Hân rút tay ra khỏi bàn tay người đàn ông, ngón tay chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm của bé con đang say ngủ.

“Tình gì yêu gì, em chẳng cần nữa rồi, thực sự là khiến người ta rầu rĩ quá đi.”

“Em chỉ cần tên tiểu quỷ này và tiền, thế là đủ.”

“Không yêu đương nữa à? Thế sau này nếu em có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© thì phải làm sao?”

Cung Lục Sinh vừa dứt lời thì cũng tự sửng sốt một chút.

Cung Hân rõ ràng cũng ngẩn người ra, chưa từng nghĩ rằng chú nhỏ sẽ thẳng thắn như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì cô cũng thành thật trả lời: “Vậy thì… mua đàn ông?”

Cũng có nghĩa là gọi trai bao.

Cung Lục Sinh tức đến muốn cười, thưởng luôn cho cô một cái tát vào đầu.

“Vậy sao không tìm tôi luôn? Mấy năm trước em cũng đã nếm thử rồi.” Người đàn ông nhếch miệng, lười biếng nói. “Ấy mà đã lâu tôi chưa làm rồi, nhưng chắc cũng không thể tệ hơn trai bao được.”

Cung Hân đã quen với cái vẻ lưu manh cả ngày sεメ joke chẳng nói nổi một câu nào đàng hoàng của hắn, vậy nên cũng không để bụng mà còn hùa theo nói: “Được thôi, em không cho tiền đâu, em chơi chùa đấy.”

Ai biết họ lại thật sự trở thành một đôi cùng thảo luận sự huyền diệu của sinh mệnh hài hòa, cứ như thế mãi cho đến bây giờ.

Sức khoẻ của Cung Hân khôi phục rất tốt, sau khi trải qua sáu tiếng đồng hồ sinh tự nhiên xong thì làm luôn một cuộc giải phẫu nhỏ kéo dài tầm vài chục phút.

Mà Cung Lục Sinh ở phòng bệnh đưa nôi cũng chẳng để ý đến ai khác mà tự đưa ra một quyết định.