"Chu Phạm, lại đây." Lương Thù Tuyển kéo Chu Phạm về, cô dụi mắt đi về bên cạnh Lương Thù Tuyển.
"Hiện tại nhân viên công tác bên kia đang hỏng đường dây, điện thoại không liên lạc được." Anh ấn tay Chu Phạm, trấn tĩnh cô: "Đừng hoảng hốt.”
Vừa dứt lời, phòng tham quan liền khởi động lại, bánh xe từ từ chuyển động, Chu Phạm nhìn xuống dưới đã có không ít nhân viên công tác hỗ trợ giải cứu.
Nhưng phòng tham quan mới khởi động nửa phút, sau đó lại ngừng hoạt động.
Chu Phạm ừ một tiếng, theo bản năng quay đầu lại nhìn đôi tình nhân trên toa xe đối diện kia. Hai người đã ôm nhau, vẫn hôn môi như trước.
Lương Thù Tuyển: "Nhìn cái gì." Anh theo tầm mắt Chu Phạm nhìn qua.
Chu Phạm: "Không có gì.”
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười, hết lần này tới lần khác nghiêng đầu nhìn về phía đối diện, Chu Phạm nóng nảy, đưa tay che mắt anh lại.
"Nói không có gì." Cô nửa quỳ xuống ghế xe: "Anh còn nhìn cái gì nữa. ”
Lương Thù Tuyển giữ chặt tay Chu Phạm nhẹ nhàng đẩy ra: "Làm gì, Chu Phạm em đừng quá mức. Loại tiếp xúc thân thể này, có chút quá phận.”
Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển đẩy ra: "Tôi đã nói bảo anh đừng nhìn.”
Lương Thù Tuyển oh một tiếng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn khoang đối diện sau đó quay đầu nói với Chu Phạm: "Có cái gì không được nhìn? ”
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn, à, đôi tình nhân kia đã không còn hôn môi, hai người đang ngắm phong cảnh.
Điện thoại di động của Lương Thù Tuyển và Chu Phạm đồng thời vang lên.
Hai người lần lượt nhận điện thoại là nhân viên đu quay gọi tới giải thích, nói đang khắc phục sự cố đợi lát nữa có thể vận hành thành công.
Chu Phạm cúp điện thoại rốt cục cũng yên lòng.
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô: "Yên tâm? ”
"Ừm. " Chu Phạm cười: "Vừa rồi tôi thật sự sợ hãi, tôi cho rằng tôi sẽ từ trên cao rơi xuống. ”
Lương Thù Tuyển cười: "Đây là nguyên nhân em kéo tay tôi? ”
Chu Phạm cúi đầu, mí mắt bị ánh sáng chiếu rọi rõ ràng, nói: "Quá sợ hãi, liền muốn tùy tiện túm lấy tay người khác. ”
"À. " Lương Thù Tuyển nói: "Túm đều túm lấy, còn giữ một cái danh tùy tiện. " Anh liếc mắt nhìn Chu Phạm: "Em muốn chiếm tiện nghi của tôi à?”
Chu Phạm: "Vậy anh vừa mới xoa tóc tôi. ”
"Tôi không phải là trấn an em sao?" Lương Thù Tuyển nói.
"Ồ, được rồi." Chu Phạm một lần nữa ngồi vào ghế đu quay ngắm phong cảnh bên ngoài.
Lương Thù Tuyển nhếch môi: "Chu Phạm, em còn rất ủy khuất. ”
"Không." Chu Phạm quay đầu lại nhìn anh một cái.
Bánh xe đu quay rơi trở lại mặt đất trong nửa giờ.
Khi Chu Phạm ra khỏi phòng tham quan, bởi vì nhiệt độ trong phòng tham quan cao sắc mặt cô bắt đầu ửng đỏ. Cô hít một hơi thật sâu.
Chân cô hơi mềm nhũn nhưng cũng may rất nhanh cô đã thích nghi với mặt đất.
Lương Thù Tuyển đang cùng nhân viên công tác thương lượng, năm phút sau, Lương Thù Tuyển đi về phía cô: "Đi. Tôi đưa em về. ”
Chu Phạm liền đi theo Lương Thù đến bãi đỗ xe.
Khi ngồi lên ghế phụ Lương Thù Tuyển, Chu Phạm mềm nhũn nằm trên ghế: "Hôm nay thật là xui xẻo.”
Lương Thù Tuyển: "Xui xẻo?”
Chu Phạm nhìn anh: "Sao không xui xẻo a? Lần đầu tiên ngồi đu quay liền bị nhốt ở phía trên một giờ. Tôi còn tưởng rằng hôm nay cùng anh chết ở đu quay kia. ”
Lương Thù Tuyển: "Bây giờ em không phải đã nắm tay tôi sao? Còn nói xui xẻo? ”
Chu Phạm: "Đó không phải là tai nạn sao? ”
"Ồ, tai nạn." Lương Thù Tuyển nói: "Những điều không thể kiểm soát."
"Ừm. " Chu Phạm mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đợi qua đèn giao thông cô bỗng nhiên mở miệng: "Lương Thù Tuyển, kỳ thật tôi cũng có thể kiểm soát được hành động lúc đó. ”
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái: "Hửm? ”
"Nhưng chủ yếu là trên vòng đu quay quá sợ hãi hoặc vì lý do này." Chu Phạm nói tiếp.
Lương Thù Tuyển tiếp tục lái xe, cười.
"Thật sự rất sợ hãi a." Chu Phạm quay đầu nhìn anh: "Lần đầu tiên tôi ngồi đu quay, tôi cho rằng thứ này liền xoay vòng một vòng rồi thôi. Không nghĩ tới rằng nó sẽ cho chúng ta treo ở nơi cao nhất. Anh không biết, tôi còn nhìn thấy cặp đôi bên xe kia ——"
Lương Thù Tuyển tiếp lời cô: "Thế nào?”
Chu Phạm lau tóc: "Không có gì.”
Lái xe đến dưới lầu tiểu khu của Chu Phạm, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên mở miệng: "Kỳ thật tôi có nhìn thấy.”
Chu Phạm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm anh: "Thấy cái gì vậy?”
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười: "Hôn môi.”
Chu Phạm nga một tiếng, kéo dây an toàn ra.
Lương Thù Tuyển cười nói: "Em là con nít sao? Người ta hôn em không cho phép tôi xem? ”
"Nào có." Chu Phạm nói: "Lúc trước tôi hỏi anh có thấy không, anh còn muốn che đậy nói cái gì cũng không thấy đâu.”
"Ồ." Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua cô.
Chu Phạm đối diện với ánh mắt của anh. Vài giây sau, cô nghe được Lương Thù Tuyển nói ra một câu: "Tôi đây không phải là sợ em noi theo sao? ”
Chu Phạm đang uống nước, nghe được những lời này của Lương Thù Tuyển bỗng nhiên bị sặc ho liên tục vài tiếng mới dừng lại.
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô: "Nói trúng rồi?”
Chu Phạm lấy giấy lau khô khóe miệng, quay đầu nhìn anh: "Tôi mới không có.”
Lương Thù Tuyển cười: "Cũng không thể làm khó dễ chứ? ”
Chu Phạm gấp khăn giấy lại và nói: "Nếu tôi nói có, thì sao?”
Lương Thù Tuyển híp mắt lại, dừng một chút.
Chu Phạm Kéo mở cửa xe đi xuống Lương Thù Tuyển bỗng nhiên gọi cô lại.
"Chu Phạm."
Bước chân Chu Phạm chậm lại, quay đầu lại nhìn anh. Đôi môi mỏng của Lương Thù Tuyển giật giật: "Nói rõ ràng rồi mới đi. ”
Cùng lúc đó, ánh mắt của Chu Phạm liếc nhìn một người đang đi ở ven đường. Đêm tối mơ hồ, kéo bóng dáng người nọ rất dài.
Chu Phạm nhận ra đây là Tạ Diễn.
Anh ta vẫn còn một khoảng cách nhỏ nữa là đến xe của Lương Thù, nhưng sẽ sớm đến đó.
Chu Phạm không muốn Tạ Diễn nhìn thấy cô và Lương Thù Tuyển, nhưng lúc này cô lại rất muốn nói rõ ràng liền cúi người ngồi vào trong xe đối mặt với ánh mắt Lương Thù Tuyển, nghiêm túc nói: "Thứ năm này, tôi có thể hẹn anh đi xem phim không?”
Cô nhìn lướt qua Tạ Diễn kiểm tra khoảng cách của anh ta với xe của Lương Thù Tuyển, liền nói với Lương Thù Tuyển: "Anh không cần trả lời tôi trước, suy nghĩ thật kỹ ừm, tôi xuống xe trước.”
Trước khi xuống xe, cô liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển.
Mặt Chu Phạm có chút nóng, rất nhanh xuống xe.
Chuyện hẹn Lương Thù Tuyển đi xem phim, hình như cô đã suy nghĩ một thời gian dài.
Nhưng hôm nay đưa ra lời mời này, Chu Phạm cũng không dự đoán được hôm nay cô sẽ nói những lời này.
Xe của Lương Thù Tuyển vừa vặn dừng ở giao lộ, Chu Phạm xuống xe liền làm bộ là từ con đường đối diện đi tới. Lúc nhìn thấy Tạ Diễn, cô giơ tay chào hỏi trong tầm mắt cô thấy Lương Thù Tuyển đã lái xe rời đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu bị Tạ Diễn nhìn thấy Chu Phạm tuy rằng tin tưởng anh sẽ không nói cho cha mẹ cô biết nhưng tóm lại là không nhìn thấy tốt hơn.
"Vừa trở về từ trường học?" Tạ Diễn cất bước về nhà với Chu Phạm.
"Ừm." Chu Phạm gật đầu, trong lòng nghĩ đến chuyện vừa mới mời Lương Thù Tuyển xem phim, đôi môi bất giác nhếch lên. Cô rất tò mò Lương Thù Tuyển sẽ trả lời gì cho cô.
Hơn nữa là cô chủ động mời Lương Thù Tuyển xem phim, cô không có mục đích gì khác chỉ đơn thuần muốn xem phim cùng anh.
Ý tứ này, đại khái rất rõ ràng rồi.
Buổi tối về đến nhà, điện thoại di động của Chu Phạm vang lên.
Cô mím môi bật điện thoại lên,là nhóm vi phim có người @toàn bộ thành viên.
Tổ công tác tổng cộng có năm người là tổ do vi điện ảnh sư phụ ngẫu nhiên phân chia. Chu Phạm không cùng Lý Thanh Minh phân thành một tổ mà rất trùng hợp cùng Từ Vụ, Trịnh Yên Yên chia thành một tổ.
Tin tức vừa rồi là do một nam sinh gửi tới. Đại ý là anh ta muốn nhân dịp nghỉ hè này đem vi phim quay đi. Trước đó nhóm đã có người viết kịch bản dự định quay phim vi mô ở Trừng Sơn thành phố Toại Bắc quay phim.
Chu Phạm quét mắt tán gẫu. Suy nghĩ, kỳ thật kỳ thật kỳ nghỉ hè quay xong vi phim là rất thích hợp, lấy điểm tham quan ở thành phố Toại Bắc, kỳ nghỉ hè của cô ở thành phố Toại Nam, lấy cảnh so với chờ khai giảng trở về thành phố Tây Kinh thuận tiện hơn rất nhiều.
Hơn nữa năm thứ hai học càng bận rộn phải xử lý nhiều chuyện. Nếu như có thể ở kỳ nghỉ hè năm nhất quay xong vi phim phương diện học tập năm hai sẽ thoải mái một chút.
Cô trả lời trong nhóm: "Tôi OK, những người khác có thể xem xét nó.] 】
Một lát sau, Lương Thù Tuyển đặt cho cô một dấu chấm hỏi.
Chu Phạm rời khỏi nhóm chat, thấy Lương Thù Tuyển tiếp tục gọi tới một câu: "Phim trường có hai người cùng nhau xem phim, có thể rút thăm trúng thưởng hoạt động? 】
Chu Phạm uống một ngụm sữa chua, nhập vào hộp thoại: [Không có a]
Lương Thù Tuyển: [À.]
Chu Phạm đang nhập: "Ừm, không có nguyên nhân gì khác, tôi chỉ muốn mời cậu xem một bộ phim】
Còn chưa thua xong, Lương Thù Tuyển liền gửi tới một tin nhắn.
[Cố ý mời tôi xem phim?]
Chu Phạm liền xóa lời nói của hộp thoại, một lần nữa nhập: "Ừm, cậu suy nghĩ kỹ một chút đi.】
Lương Thù Tuyển: [Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ." 】
Còn khó có được thêm một dấu chấm câu a.
Chu Phạm nhìn chằm chằm màn hình kéo môi xuống, xem ra Lương Thù Tuyển hẳn là đang nghiêm túc suy nghĩ chứ?
Chu Phạm gối lên sofa, xem TV đang đặt lại đêm xuân năm 2014.
Là ngày đó cô và Lý Thanh Minh gọi điện thoại không cẩn thận gặp Lương Thù Tuyển mà bỏ lỡ tiết mục đêm xuân.
Chương trình là một bài hát được gọi là tình yêu.
Chu Phạm ngước mắt lên, nhìn thấy những ca từ đang chuyển động.
"Lý do là gì?"
"Em thế nhưng lại gặp anh."
-
Sáng sớm hôm sau, Chu Phạm cầm lấy điện thoại di động, ấn vào cuộc trò chuyện của nhóm vi phim, lật lại lịch sử trò chuyện.
Từ Vụ nói cô ta làm việc ở đài truyền hình không có thời gian, Trịnh Yên Yên nói có thời gian, một nữ sinh khác nói cô cũng OK.
Tất cả chỉ có Từ Vụ không có thời gian.
Nam sinh duy nhất trong tổ bọn họ hỏi Từ Vụ có thể điều chỉnh thời gian hay không.
Từ Vụ đến bây giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Chu Phạm nhìn thấy Từ Vụ đang làm việc ở đài truyền hình bỗng nhiên nghĩ đến cơ hội thực tập vàng bỏng kia của cô. Cô thở dài, phỏng đoán Từ Vụ đại khái là nộp vài bản lý lịch tuy rằng không được một đài truyền hình mà các cô cùng trúng tuyển nhưng sau đó vẫn được các đài truyền hình khác nhận vào.
Vào buổi sáng, cô bắt taxi đến Trung tâm. Khi xuống xe, nam sinh trong nhóm nói chuyện riêng với cô.
【Vậy cứ như kế hoạch đã định ra. Thứ năm này, chúng ta cùng đi thành phố Toại Bắc quay phim. 】