Rơi Vào Trái Tim Em

Chương 70

Lương Thù Tuyển thanh âm thản nhiên nói: "Vậy lần này cũng không tính là đi không một chuyến. ”

Chu Phạm cảm thấy Lương Thù Tuyển đang cố ý nói chuyện hôm nay anh đến bệnh viện không tính là đi không một chuyến.

Mặt mũi nam nhân luôn rất trọng yếu, Lương Thù Tuyển hẳn là cảm thấy anh ít nhất chở hai người trở về. Cho dù không được xác nhận từ miệng Chu Phạm cũng không tính là mất công đến bệnh viện mà không được gì.

Nhưng Lương Thù Tuyển người này quá khó nắm bắt, tính tình thay đổi cũng quá nhanh, Chu Phạm cũng không xác định lời này của anh là có ý gì.

Suy nghĩ trong vài giây, cô hỏi lại anh: "Hả! Ý anh là sao?"

Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, ánh mắt thoạt nhìn có chút kiêu căng: "Thuận đường, cùng nhau trở về trường học."

Chu Phạm a một tiếng: "Anh là muốn chở tôi và Lý Thanh Minh trở lại trường học, như vậy chứng minh anh không mất công đi một chuyến sao?"

Lương Thù Tuyển cười, xách vali của Chu Phạm ra cốp xe, ngạo mạn nói: "Bằng không, cố ý đến đón cô sao?"

Chu Phạm cảm thấy khả năng này so với sao băng đυ.ng phải Trái Đất còn nhỏ hơn, không cần suy nghĩ liền phủ quyết khả năng này.

Lý Thanh Minh ngược lại rất cao hứng, khi nhìn thấy Lương Thù Tuyển xách vali, liền nhanh chân đuổi kịp bước chân của Lương Thù Tuyển. Nhìn thấy Chu Phạm tựa hồ còn sững sờ tại chỗ, vẫy vẫy tay với cô: "Phạm Phạm, còn sửng sốt cái gì nữa."

Chu Phạm và Lý Thanh Minh đến gần xe của Lương Thù Tuyển, nhớ tới lời nói ngạo mạn của Lương Thù Tuyển lần trước.

"Ngồi ở phía trước."

"Coi tôi là tài xế của cô sao."

Nhưng bởi vì Lý Thanh Minh mới xuất viện, cô phải ngồi ghế sau để chiếu cố Lý Thanh Minh.

Chu Phạm mở cửa xe ghế sau để Lý Thanh Minh ngồi vào trước rồi cô theo sau ngồi vào bên cạnh, theo bản năng cô phun ra một câu: "Tôi không coi anh là tài xế."

Lý Thanh Minh một mình cúi đầu ngồi chơi điện thoại di động, giống như là tận lực bao bọc mình lại.

Chu Phạm đóng cửa xe lại, cửa xe vang lên một tiếng cạch rồi đóng chặt, Lương Thù Tuyển nói: "Vậy tôi là gì?"

Chu Phạm đặt bọc xích màu vàng nhạt lên đùi, theo bản năng liếc nhìn Lương Thù Tuyển một cái, ở trong đầu mò mẫm xem hai câu này có liên quan đến nhau.

Đầu tiên cô tỏ thái độ, ngồi ở hàng ghế sau không phải coi anh là tài xế. Sau đó, Lương Thù Tuyển hỏi ngược lại cô.

Vậy anh là gì?

Mí mắt Chu Phạm chợt lóe lên một chút, phun ra hai chữ: "Bằng hữu."

Nói xong hai chữ này, Lương Thù Tuyển liền theo phong cách nói chuyện trước kia, nhàn nhạt ừ một tiếng, chuyên tâm lái xe, không nói gì nữa.

Chu Phạm mấy ngày nay đều ngủ không ngon, không để ý liền ngủ thϊếp đi.

Nhưng có lẽ là trong lòng có cảm ứng, chờ đến phụ cận đại học Tây Kinh cô lại chậm rãi mở mắt.

Xe dừng ở ngã tư lớn nhất thành phố Tây Kinh, trên đường người người chen chúc, trên đèn giao thông số giây lần lượt giảm xuống, trên vỉa hè một đứa trẻ ầm ĩ với mẹ muốn đi xem phim "Mười vạn trò đùa lạnh".

Mắt Chu Phạm giật giật, theo bóng dáng tiểu hài tử băng qua đường nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi ngồi ở ghế lái.

Lương Thù Tuyển mở cửa sổ xe ra, tùy ý đặt tay trái lên bên cửa sổ, gân xanh trên cánh tay cứng cáp, ngón tay đặc biệt rõ ràng.

Đường nét gương mặt lưu loát cứng rắn, rõ ràng. Bởi vì sắc trời ảm đạm, ánh sáng nhu hòa chiếu lên mặt, nhìn qua giống như một ngọn đèn mơ hồ, chỉ cần một góc nghiêng là có thể làm cho người ta biết rằng anh vĩnh viễn ở vị trí cao nhất.

Chu Phạm liếc mắt nhìn anh vài lần liền dời đi, lòng bàn tay không biết vì sao nóng lên. Cô nắm lấy tay Lý Thanh Minh ý đồ dùng bàn tay lạnh của Lý Thanh Minh hạ nhiệt độ trên bàn tay của mình.

Cô rất nhanh lại nhắm mắt lại, vài giây sau Lương Thù Tuyển bỗng nhiên lười biếng nói chuyện.

"Chu Phạm, mang theo ô không?"

Chu Phạm nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời không biết từ lúc nào trở nên âm u, phảng phất sắp có một trận mưa to.

Hàng cây hai bên đường bị gió thổi lay động, bầu trời từ gần đến xa đều giống như phủ một tầng quang ảnh mơ hồ.

Cô nói: "Mang theo."

Dừng một chút, cô nhớ tới chuyện lần trước Lương Thù Tuyển thuận đường đưa cô về ký túc xá, liền nói một câu: "Anh không cần đưa tôi về ký túc xá như lần trước."

Lương Thù Tuyển nói: "Tôi đưa cô về, tôi không mang theo ô. ”

Chu Phạm chậm rãi a một tiếng: "Xe của anh đậu ở đâu?"

Lương Thù Tuyển phun ra ba chữ: "Bãi đậu xe."

Bãi đậu xe của Đại học Tây Kinh cách ký túc xá nam còn một đoạn đường, mà ký túc xá nam đi ra ngoài một đoạn, liền đến ký túc xá nữ.

Chu Phạm hiểu được ý tứ của Lương Thù Tuyển, liền không lên tiếng nữa.

Rất nhanh, Lương Thù Tuyển đỗ xe ở bãi đỗ xe của Đại học Tây Kinh.

Chu Phạm và Lý Thanh Minh mỗi người có một chiếc ô, khi hai người xuống xe trời bắt đầu mưa to.

Mưa rơi trên đám rêu rìa bãi đậu xe, dọc theo các khe hở mà chảy xuống.

Lý Thanh Minh một mình một chiếc ô, giống như ngăn cách với hai người còn lại.

Lương Thù Tuyển lấy vali từ cốp xe ra dễ dàng xách nó bằng một tay, đồng thời bảo Chu Phạm tới che ô.

Chu Phạm liền đi qua, che ô cho anh.

Ba người đi bộ dọc theo đường số 9 trong mưa.

Nước mưa rơi đập vào màng nhĩ Chu Phạm, cùng với Lương Thù Tuyển đứng bên cạnh cô không thể bỏ qua mà cực kỳ bắt mắt.

Lý Thanh Minh đi ở trong cùng của đường số 9, tiêu sái cắm tai nghe nghe nhạc.

Chu Phạm lần trước cũng cùng Lương Thù Tuyển đi qua toàn bộ hành trình đường số 9. Nhưng lần này so sánh với lần đó, Chu Phạm cảm thấy tựa hồ có chút bất đồng.

Nhưng cụ thể là ở đâu, cô lại có chút nói không nên lời.

Trong lúc cô vẫn đang suy nghĩ, rất nhanh liền đã đi tới ký túc xá nam.

Chu Phạm: "Anh đến rồi, đưa vali cho tôi đi. ”

Lương Thù Tuyển tản mạn nói: "Đi học viện vật lý lấy tư liệu. ”

Chu Phạm nga một tiếng, học viện Vật lý cũng ở trên con đường này, đi thẳng xuống là tới.

Vài phút sau, ba người đi đến ký túc xá nữ, học viện vật lý vẫn phải đi thêm một chút.

Chu Phạm: "Tôi cho anh mượn ô đi học viện vật lý. ”

Lương Thù Tuyển đem vali của cô đặt lên bậc thềm, nhàn nhạt ừ một tiếng, tiếp nhận ô của Chu Phạm, xoay người đi về phía học viện vật lý.

Chu Phạm nhìn bóng lưng Lương Thù Tuyển, thon dài quý phái, côn lại không cẩn thận nhìn nhiều hơn một chút.