Tham Luyến

Chương 43

Khi Hàn Triệt về đến nhà, đã là hơn 2h sáng.

Đèn phòng khách không mở, nhưng ở hành lang ngay lối vào vẫn có một chiếc đèn mờ.

Hàn Triệt không nhịn được mà cười cười, liếc mắt nhìn thoáng lên lầu hai.

Đèn hành lang trên lầu chỉ còn lại một chiếc đang chiếu sáng trước cửa phòng ngủ.

Ngôi nhà rất im ắng, Hàn Triệt đoán rằng Hạ Đàn có lẽ đã ngủ rồi.

Muốn mua bánh mứt táo phải chạy hơn nửa vòng thành phố, chạy ngược chạy xuôi cũng đã hai ba giờ, thế là về trễ.

Hai ngày nay Hạ Đàn bị cảm, ngủ rất sớm, hẳn là không thể chờ cho đến bây giờ.

Đúng là vậy. Hàn Triệt đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Hạ Đàn cong người vùi mình vào trong ổ chăn.

Đèn bàn ở đầu giường vẫn còn bật, ánh sáng mờ nhạt êm dịu, càng làm căn phòng trở nên thật yên tĩnh.

Hàn Triệt đóng cửa lại, bước đến giường, ngồi ở bên cạnh Hạ Đàn, nâng tay tay lên kéo chăn xuống để lộ gương mặt của cô.

Kết quả là làm Hạ Đàn tỉnh giấc, mơ mơ màng mạng mà đặt mặt mình vào trong lòng bàn tay của Hàn Triệt.

Hàn Triệt cười, "Đã nói em bao nhiêu lần rồi, ngủ đừng che kín cả đầu, đối với thân thể không tốt mà."

Hạ Đàn không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, mơ hồ ừ hử, gương mặt vẫn còn ở trong lòng bàn tay của Hàn Triệt như cũ, không chịu ngẩng đầu lên.

Hàn Triệt dùng bàn tay sờ lên trán cô, vẫn còn hơi nóng.

"Buổi tối đã uống thuốc chưa em?"

Hạ Đàn ừ một tiếng, nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp.

Hàn Triệt dùng hai tay đỡ bả vai cô rồi để cô nằm ngay ngắn. Lại duỗi tay sờ lên trán một lần nữa, tóc ướt đẫm mồ hôi, đoán chừng là do nằm ở trong chăn nóng quá.

Hàn Triệt giúp cô kéo chăn xuống. Ánh sáng mờ mờ chiếu lên mặt cô, cả khuôn mặt đỏ ửng, mắt nhắm lại, xem ra ngủ rất ngon.

Vốn dĩ Hàn Triệt vẫn còn muốn hỏi cô có còn muốn ăn bánh mứt táo nữa hay không, nhưng lại thấy cô ngủ ngon thế này, ngẫm nghĩ một hồi, cười cười rồi không hỏi.

...

Tối ngày hôm qua Hạ Đàn vốn muốn chờ Hàn Triệt về, nhưng có lẽ là do uống thuốc cảm, thế là, ngay cả bản thân ngủ thϊếp đi lúc nào cô cũng không nhớ được.

Ngày hôm sau tỉnh dậy trễ, ngủ một giấc đến hơn 10h sáng, lúc vừa thức dậy, bên giường trống rỗng và không có ai.

Nhưng ở tủ đầu giường vẫn còn chiếc áo sơ mi của Hạ Đàn đã thay ra, chứng tỏ tối ngày hôm qua anh có trở về, giờ này chắc là anh đã đi rồi.

Hạ Đàn cảm thấy cơn bệnh này của mình dường như đã khỏi, hoàn toàn không còn khó chịu nữa. Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại chán chết đi được, đến khi 10h40, mới từ từ bước xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Vệ sinh xong, chuẩn bị đi xuống lầu tìm chút gì đó để ăn.

Kết quả là vừa đi tới cửa, chợt nghe được giọng nói của Hàn Triệt đang nói chuyện.

Hạ Đàn kinh ngạc mà hô lên, "Anh vẫn còn chưa đi sao."

Hàn Triệt đang nói chuyện, nhìn thoáng lên trên lầu. Hạ Đàn mặc áo ngủ màu hồng nhạt, chân đi đôi dép lê bằng bông màu trắng, chạy lạch bạch lạch bạch đi xuống dưới lầu.

Cô chạy đến trước mặt Hàn Triệt, bổ nhào lên người anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

Hàn Triệt thuận thế dựa lưng vào sô pha, một tay ôm giữ lấy eo Hạ Đàn.

Hạ Đàn lại gần bên tai Hàn Triệt, thổi một hơi vào lỗ tai anh, "Sao anh vẫn chưa đi làm vậy?"

Hơi thở ấm áp thổi vào bên tai Hàn Triệt.

Hàn Triệt quay sang nhìn cô, Hạ Đàn vui vẻ cười nheo nheo mắt, giống như con hồ ly nhỏ.

Tay Hàn Triệt ôm siết chặt eo Hạ Đàn thêm chút, ánh mắt có ý cảnh cáo, nhắc nhở cô không được làm ồn.

Hạ Đàn cười hì hì, đứng dậy khỏi người Hàn Triệt, xoay người đi về phía phòng bếp để tìm đồ ăn.

Đi đến phòng bếp, nhìn thấy trên kệ bếp có một cái dĩa màu trắng, phía trên là bánh mứt táo, bên cạnh còn có một ly sữa táo đỏ.

Hạ Đàn vừa mừng vừa sợ, vội chạy đến. Cô duỗi tay cầm một cái bánh mứt táo lên, vẫn còn ấm.

Đã rất lâu rồi cô chưa ăn gì cả, giờ phút này nhìn thấy bánh mứt táo, không thể chờ được mà ăn một cái trước đã.

Vì dùng lò vi sóng để hâm bánh mứt táo nên vừa thơm vừa mềm.

Hạ Đàn vui vẻ cười rộ lên, một tay cầm dĩa bánh, một tay cầm ly sữa đi ra khỏi bếp.

Hàn Triệt vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

Hạ Đàn bưng dĩa và ly sữa đi đến sô pha và đặt lên bàn trà, ngồi xuống đối diện Hàn Triệt.

Ngồi xếp bằng trên thảm, đôi mắt sáng người nhìn Hàn Triệt.

Vốn dĩ Hàn Triệt còn muốn nói thêm một chút nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hạ Đàn ở đối diện nhìn anh, đôi mắt to tròn đen long lanh, làm cho anh không thể nhìn được cười. Nói thêm vài câu ngắn gọn, kéo dài thêm một hai phút rồi cúp máy.

Bánh mứt táo rất nhỏ, Hạ Đàn chỉ một ngụm đã ăn hết một cái, cứ một ngụm bánh rồi lại hớp một ngụm sữa táo đỏ, bữa sáng thế này làm cho dạ dày và lòng cô ấm lên không ít.

Thấy Hàn Triệt cúp điện thoại, mới ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: "Bánh mứt táo này anh mua lúc nào vậy ạ?"

Hàn Triệt cúi người xuống cầm ly nước trên bàn trà lên, "Tối hôm qua, không phải em nói là muốn ăn sao."

Tối ngày hôm qua Hàn Triệt gọi điện thoại gỏi cô muốn ăn cái gì, lúc ấy cô muốn ăn bánh mứt táo, không ngờ rằng anh lại mua cho cô liền.

Hạ Đàn cười hì hì, lại đưa một cái bánh lên miệng, thở dài nói: "Sao anh không gọi em dậy chứ."

Hàn Triệt trêu cô, "Em ngủ như heo con vậy đó, sao anh có thể gọi em dậy được à."

Hạ Đàn cười cười, cúi đầu tập trung ăn bánh mứt táo của mình.

Lại cầm một cái bánh lên, đút cho Hàn Triệt, "Anh đã ăn sáng chưa?"

Hàn Triệt lắc đầu, "Anh ăn rồi, em ăn đi."

Hàn Triệt không thích ăn ngọt, nên Hạ Đàn cũng không ép anh, tự bỏ vào miệng mình.

Cô ăn một cái bánh rồi uống thêm một hớp sữa táo đỏ.

"Sao hôm nay anh không đi làm vậy?"

Hàn Triệt nhấp một ngụm nước, đặt ly xuống bàn, cả người nhàn nhã dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn Hạ Đàn nói: "Hôm nay thứ bảy."

Hạ Đàn ngẩng đầu, có hơi kinh ngạc, "Thật sao?"

Hạ Đàn bị cảm mấy ngày nay, đã xin phép nghỉ vài ngày, thế là mỗi ngày uống thuốc rồi đi ngủ, thực sự còn không biết hôm nay là ngày nào trong tuần nữa.

Hàn Triệt nhìn cô, một lát sau, đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nữa là sinh nhật em rồi, muốn tổ chức như thế nào?"

Sinh nhật của Hạ Đàn là ngày 28 tháng 12, là cuối tuần sau.

Sinh nhật lần thứ 20 cũng xem như là một cột mốc quan trọng.

Hạ Đàn cầm ly nước, răng cắn cắn vành ly, ngước mắt lên nhìn Hàn Triệt, "Anh thì sao?"

Hàn Triệt cười, hỏi cô, "Em muốn chỉ có hai chúng ta thôi, hay là muốn mời bạn bè đến?"

Hạ Đàn ngẫm nghĩ, nói: "Vậy buổi tối ngày đầu tiên em sẽ mời bạn của em đến, rồi ngày hôm sau chỉ có hai người chúng ta thôi."

Đột nhiên Hàn Triệt nhắc đến ngày sinh nhật, làm Hạ Đàn cũng có phần mong đợi, cô vội đứng dậy, bước đến bên người Hàn Triệt, ngồi lên đùi và ôm cổ anh, "Ngày đó anh có thời gian ở bên cạnh em không ạ?"

Hàn Triệt ôm eo cô, ôm người vào trong lòng mình, cúi đầu hôn môi cô, nhỏ giọng nói: "Nói thừa, dù anh bận cỡ nào thì ngày đó cũng phải hết bận."

Hạ Đàn cười rộ lên, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn Hàn Triệt.

Hàn Triệt lại hỏi: "Em muốn quà gì đây?"

Hạ Đàn lắc đầu: "Không muốn gì hết ạ." Khựng lại một chút rồi nghĩ đến điều gì đó, nói thêm: "Chỉ anh luôn thích em là được rồi."

Cô kéo tay Hàn Triệt, sờ sờ vào ngón tay đeo nhẫn của anh, "Mang chiếc nhẫn này, thì cả đời anh cũng không được gỡ xuống."

Hàn Triệt cúi mắt nhìn, rồi sau đó cười cười ừ một tiếng.