*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Đàn làm ở tiệm trà sữa ba tháng, đã gom đủ số tiền là bốn ngàn tệ.
Bốn ngàn tệ đối với sinh viên mà nói cũng xem là rất nhiều, đám bạn cùng phòng trêu cô là tiểu phú bà
"Tiểu phú bà" ôm bốn ngàn tệ giờ phút này đây đang ngồi trên giường, trước giường có đặt một cái ghế, hai chân cô đặt lên ghế.
Cầm điện thoại vào Taobao.
Lý Kỳ ở đối diện giường đang xếp quần áo vào trong tủ nói, "Cậu đã nghĩ được muốn tặng cái gì chưa?"
Hạ Đàn lắc đầu, "Chưa nghĩ ra."
Lý Kỳ xếp xong quần áo, đóng cửa tủ, xoay người lại ngồi bên cạnh Hạ Đàn, ôm cánh tay của cô, dò đầu qua nhìn vào điện thoại di động của cô.
Trên màn hình của Taobao là các loại gấm dệt thổ cẩm, nhiều màu sắc sặc sỡ.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói: "Cậu muốn mua vải à?"
Hạ Đàn gật gật đầu, "Ừm, mình muốn thêu một cái túi hương."
Cô bấm mở một tấm vải màu vàng, dựa đầu lại gần Lý Kỳ, "Cái này đẹp không?"
Ngẫm nghĩ một chút lại hỏi: "Có hơi sáng quá không?"
Lý Kỳ hỏi: "Cậu thêu túi hương làm gì vậy? Cậu định làm túi hương để an thần à? Có thể đặt mua trực tiếp trên mạng mà."
Hạ Đàn lắc đầu, "Không phải, tự mình muốn làm thôi, mình muốn tặng cho Hàn Triệt."
Lý Kỳ hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, "Cậu cũng biết thêu túi hương luôn à?"
Khóe môi Hạ Đàn nhếch lên đáp, "Con gái ở quê của chúng mình đều biết làm hết."
Quê Hạ Đàn vẫn còn truyền thống này, các thiếu nữ khi có người mình thích, sẽ thêu túi hương đưa người nọ xem như là tín vật đính ước.
"Loại này thì sao, loại này đẹp không?" Hạ Đàn lại bấm mở một tấm vải khác. Hai cô gái chụm đầu lại lựa chọn cả buổi trời, xoắn xuýt giữa màu xanh da trời và màu vàng, cuối cùng vẫn chọn một tấm vải màu xanh da trời nhạt.
Màu sắc và hoa văn rất nền nã, thích hợp cho con trai mang theo người.
Hạ Đàn mua tấm vải này và đồ thêu trên Taobao, sau đó gửi tin nhắn cho Hàn Triệt, hỏi anh đang ở nơi nào.
Tin nhắn đã gửi đi, rất lâu cũng không có hồi âm.
Hạ Đàn nghĩ có lẽ anh đang bận, dứt khoát bỏ điện thoại xuống và đi ra ngoài ban công giặt quần áo.
Nhiệt độ vào tháng năm đã hơi nóng, bên ngoài ban công, bầu trời trong xanh không một đám mây, thời tiết rất đẹp.
Vào lúc đó Hàn Triệt vẫn còn trong cuộc họp.
Thời gian của cuộc họp này vô cùng lâu và tiếp tục cho đến hai giờ chiều.
Khi tan học, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ôm tài liệu lần lượt ra khỏi phòng họp.
Hàn Triệt vẫn ngồi tại chỗ, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh sáng trong phòng phòng rất tối, anh ngồi ở đó, gương mặt chìm vào bóng tối, vẻ mặt mệt mỏi.
Mọi người đều rời khỏi, anh vẫn ngồi tại chỗ như cũ, nhắm mắt dưỡng thần. Vẫn không nhúc nhích giống như đang ngủ. Chỉ có Hà Vũ ở bên cạnh là biết, chẳng qua là anh đang thả lỏng chứ không phải ngủ thật sự.
Ước chừng qua khoảng sáu bảy phút, rốt cuộc Hàn Triệt mới mở mắt.
Cầm điện thoại từ trên bàn lên, kéo màn hình xuống mới phát hiện ra Hạ Đàn gửi vài tin nhắn qua wechat cho anh, hỏi anh đang ở đâu, đã ăn cơm chưa?
Hàn Triệt lập tức trả lời cô, hỏi: "Mới vừa tan họp thôi, vẫn chưa ăn cơm. Em đang làm gì thế?"
Ở đầu điện thoại bên kia, Hạ Đàn ngủ trưa vừa mới thức, vẫn còn mơ mơ màng màng, nằm nghiêng trên giường, khẽ nheo nheo mắt nhìn điện thoại, trả lời anh, "Em mới vừa ngủ trưa, sao bây giờ anh vẫn chưa ăn cơm?"
Gửi xong, lại gửi thêm một tin nhắn khác, "Thời tiết hôm nay đẹp lắm, buổi chiều anh có bận gì không?"
Đầu điện thoại bên kia, Hàn Triệt đã đứng dậy và đi đến phía trước cửa sổ phòng họp, kéo rèm ra.
Lúc đầu bức rèm đóng kín, làm căn phòng tối đen như mực. Khi vừa kéo ra, trong nháy mắt ánh sáng mặt trời chiếu sáng cả căn phòng.
Hàn Triệt đem cửa sổ mở ra, bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa rực rỡ.
Đúng là thời tiết rất đẹp.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Hạ Đàn. Cuộc gọi được kết nối, Hạ Đàn vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói có chút ngáy ngủ, "Alô."
Hàn Triệt nghe thanh âm nói chuyện của cô, gần như khẳng định lúc này vẫn còn ở trên giường. Lúc cô mới vừa tỉnh ngủ thì giọng nói cũng mềm mại như thế này. Anh khẽ cười lên, "Vẫn còn chưa rời giường sao em?"
Hạ Đàn ậm ừ, một chân rút ra khỏi chăn và bỏ lên trên, nói: "Buổi chiều hôm nay em không có tiết."
Buổi chiều thứ sáu mỗi tuần đều không có tiết.
Hàn Tiệt nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Vậy lát nữa sẽ đến tìm em."
"Khi nào thì đến ạ?"
Hàn Triệt cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, nói: "Khoảng ba giờ rưỡi."
Hạ Đàn kích động ngồi bật dậy trên giường, đôi mắt sáng rỡ, "Hôm nay anh muốn đến đây sao? Không còn bận ạ?"
Hàn Triệt cười cười, ừ một tiếng, "Lát nữa anh đến."
Anh hẹn thời gian gặp mặt với Hạ Đàn xong liền quay trở lại văn phòng.
Thực tế thì bọn họ đã mấy ngày không gặp nhau rồi.
Ở khu Nam có mấy miếng đất, vài công ty phát triển địa ốc đều muốn giành lấy, Hàn Triệt một mình theo dõi hạng mục này, gần nửa tháng nay gần như không có thời gian để nghỉ ngơi, thế nên anh cũng ít có thời gian hẹn hò với Hạ Đàn.
Bình thường Hạ Đàn rất dính người, nhưng biết anh bận rộn làm việc, cũng rất hiểu chuyện không làm phiền anh.
Hiện tại hạng mục đã giành được, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.
Xác định thời gian hẹn hò với Hạ Đàn xong, Hàn Triệt dặn dò Hà Vũ, nói: "Hai ngày này tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
"Vâng."
............
Đã bốn ngày rồi Hạ Đàn không gặp Hàn Triệt. Lúc anh bận rộn, bọn họ sẽ liên lạc qua điện thoại. Cô còn nghĩ có lẽ phải thêm mấy ngày nữa mới có thể gặp được anh.
Hạ Đàn ném điện thoại, mang dép lê chạy ra ban công, cầm khăn và thau vào phòng tắm tắm rửa gội đầu.
Ở trong phòng tắm nửa tiếng đồng hồ, lúc bước ra đã là hai giờ bốn mươi.
Lúc tắm xong thì nhóm bạn cùng phòng cũng vừa về đến.
Một người trong phòng đã ra ngoài hẹn hò, Lý Kỳ và Trình Di đang sửa soạn chuẩn bị đi dạo phố.
Thời tiết đẹp như thế lại không có tiết, cũng nên ra ngoài đi chơi.
Hạ Đàn ngồi trên ghế sấy tóc, Lý Kỳ và Trình Di đều đã ăn mặc xinh đẹp chuẩn bị ra khỏi cửa, "Chúng tớ đi nhé Hạ Đàn."
Hạ Đàn nhìn các cô, "Ừm, các cậu đi trước đi."
Lý Kỳ bỏ lược xuống, cười nhéo nhéo khuôn mặt Hạ Đàn, "Hẹn hò vui vẻ nha."
Hạ Đàn cong cong mắt, ừ một tiếng.
Hai cô gái vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, Hạ Đàn nhìn bóng lưng của hai cô, khóe môi cũng cong cong lên.
Ánh mắt trời chiếu vào phòng, tâm tình vui vẻ có chút không thể diễn tả thành lời.
Hạ Đàn tiếp tục sấy tóc, lấy một cái váy mới cô vừa mua cách đây vài ngày từ trong tủ quần áo ra.
Váy màu trắng, dây đeo rộng khoảng nửa ngón tay, dài đến đầu gối, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, vòng eo cô rất nhỏ, làn da trắng nõn nà.
Hạ Đàn ngồi trên giường mang giày vải Converse màu đen, kết hợp với chiếc váy trắng đến đầu gối này, nhìn có vẻ rất trẻ trung tràn đầy sức sống.
Cô vừa mới mang giày thì điện thoại của Hàn Triệt gọi đến.
Một tay cô cầm điện thoại, một tay xách một chiếc túi xách màu đỏ từ trên bàn lên.
"Anh đến rồi sao?" Liền chạy ra cửa, đóng cửa lại rồi đi ra phía ngoài hành lang.
"Đến rồi."
"Em lập tức đến ngay."
Buổi chiều thứ sáu, hầu như toàn bộ trường học đều không có tiết, thời tiết lại đẹp thế nên tất cả mọi người đều ra ngoài. Vườn trường khắp nơi đều là người, ra vào, tới lui liên tục.
Hạ Đàn từ trong ký túc xá đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Hàn Triệt đứng dưới bóng cây đối diện ký túc xá.
Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, bên trong cởi bỏ hai nút áo ở trên cổ, ống tay áo được cuộn lên cánh tay.
Vài ngày không gặp, lại càng đẹp trai hơn rồi.
Hạ Đàn lập tức nhếch miệng cười rộ lên, chạy đến, vui vẻ nhào vào l*иg ngực ôm chặt anh.
Ngẩng đầu lên cười, mở miệng hỏi: "Có nhớ em hay không hả?"
Hàn Triệt cũng cười, đáp: "Em nghĩ đi."
Bốn ngày không gặp nhau, Hạ Đàn cũng không thèm bước ra ngoài, nâng cằm hôn lên môi Hàn Triệt một cái, "Em cũng nhớ anh." Sau đó hỏi tiếp, "Anh đã hết bận rồi sao?"
Hàn Triệt ừ một tiếng, nắm lấy tay Hạ Đàn, "Có thể được nghỉ ngơi trong thời gian ngắn."
Nhìn cô, "Đi về nhà hay là đi dạo đây?"
Hạ Đàn nói: "Thời tiết đẹp thế này, đương nhiên là phải đi dạo rồi."
Hàn Triệt nắm tay Hạ Đàn đi ra khỏi trường học, đi dọc theo bức tường rào của trường học, đi thẳng ra phía trước.
Không có đích đến, cứ như vậy mà bước đi dạo mát.
Có lẽ vì tháng năm, mặt trời không khô nóng như tháng bảy tháng tháng, trong ánh mặt trời ấm áp còn có gió nhè nhẹ thổi.
Hai người bước đi tùy ý, đến một quảng trường dọc bờ sông.
Người ở quảng trường không đông lắm, phần lớn là người lớn tuổi, mở nhạc đánh Thái Cực Quyền.
"Chúng ta qua bên kia ngồi đi." Hạ Đàn nắm tay Hàn Triệt chạy tới.
Có vài băng ghế đá hướng ra mặt sông.
Hạ Đàn kéo Hàn Triệt ngồi xuống, "Nơi này thật thoải mái."
Gió sông thổi lên, lại có thêm ánh mặt trời, thời gian trở nên chậm rãi và nhẹ nhàng.
Gần nửa tháng trời Hàn Triệt không có thời gian để nghỉ ngơi, cũng hiếm có thời gian thư giãn như giờ phút này.
Hạ Đàn chạy đến phía trước, ghé lên mép cầu hóng gió.
Hàn Triệt lười biếng dựa lưng vào ghế đá, một tay khoác ngang lên trên ghế, nhìn Hạ Đàn đứng ở đối diện bên cầu hóng gió.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô, trên đỉnh đầu cô nhưng có thêm một lớp ánh sáng vàng, mái tóc mềm mại bị gió thổi, thổi bay qua một bên.
Hàn Triệt nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy một ngày như thế này thật sự rất đẹp.
Anh nhìn Hạ Đàn, chỉ cần nhìn thấy cô liền có thể quên đi một ít chuyện buồn trong lòng.
Hạ Đàn hóng gió một hồi, chạy về dựa vào trong l*иg ngực Hàn Triệt.
Cánh tay Hàn Triệt khoác lên trên ghế cũng thuận thế ôm lấy cô.
Tay Hạ Đàn đặt trên đầu vai Hàn Triệt, ngẩng đầu lên hôn anh.
Hàn Triệt cúi đầu, nâng cằm cô trao cho cô một hôn thật sâu.
Hai người hôn nhau mãnh liệt, Hạ Đàn bị hôn đến mức không thở nổi, Hàn Triệt mới hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Đàn nâng tay lên sờ sờ gương mặt anh, "Anh rất mệt sao?"
Vài ngày không gặp, anh có hơi gầy, cũng nhìn thấy được vẻ mệt mỏi.
Hàn Triệt nói: "Cũng tạm thôi."
Hạ Đàn ngồi thẳng người, duỗi tay phải ra phía sau gáy anh, giúp anh mát xa, "Chúng ta về nhà đi, về nhà nghỉ ngơi nha."
Hàn Triệt ừ một tiếng, "Được."
Trước khi về nhà, bọn họ tùy tiện ăn một chút ở bên ngoài, lúc về đến nhà cũng vừa đúng sáu giờ.
Hạ Đàn hối thúc Hàn Triệt trở về phòng ngủ.
Hàn Triệt không nhịn được cười, "Mặt trời còn chưa xuống núi nữa mà."
Hạ Đàn mặc kệ, khăng khăng đẩy Hàn Triệt trở về phòng.
Tuy rằng thời gian còn sớm, nhưng thật sự Hàn Triệt cũng có chút mệt mỏi, không lay chuyển được Hạ Đàn, trở về phòng tắm rửa.
Lúc đi ra, mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lặn, trời cũng đã tối.
Hạ Đàn không ở đây, đoán chừng cô đã tự quay về phòng mình.
Hàn Triệt lấy áo thun trên giường mặc vào, cầm điện thoại trên tủ đầu giường rồi bước ra ngoài.
Đi xuống lầu, ngồi lên sô pha, cầm bao thuốc lá trên bàn trà và rút ra một điếu đặt lên miệng.
Anh khẽ hút một ngụm, kẹp giữa hai ngón tay.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đốm lửa trên tàn thuốc, đôi mắt tối đen và sâu như bầu trời ban đêm, ẩn chứa nhiều điều tâm sự.
Anh trầm mặc, điếu thuốc ở ngón tay đã bị cháy hơn phân nửa, tàn thuốc xám tro rơi trên bàn trà, cũng vẫn chưa hoàn hồn.
Thậm chí lúc Hạ Đàn đi xuống lầu cũng không phát hiện ra.
Cho đến khi điếu thuốc trên tay bị một đôi tay nhỏ bé trắng nõn lấy đi, mới kịp hoàn hồn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Đàn đứng ở trước mặt.
Hạ Đàn bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, ngồi trên đùi Hàn Triệt, hai tay nâng lên vòng tay lên đầu giúp anh xoa huyệt thái dương, "Không phải anh rất ít hút thuốc sao."
Hàn Triệt ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Hạ Đàn vừa xoa huyệt thái dương cho anh, vừa nhìn anh hỏi: "Anh có tâm sự gì đúng không?"
Hàn Triệt cười cười, "Không có, có lẽ là lần này hơi mệt thôi."
Anh không muốn nói, Hạ Đàn cũng sẽ không hỏi tiếp.
Cô đứng dậy từ trên người Hàn Triệt, đi vào phòng bếp gọt một ít trái cây, lúc đi ra, Hàn Triệt đã nằm trên sô pha nhắm mặt lại.
Cô bước đến, ngồi xổm bên cạnh sô pha, nhìn anh một lát, khẽ hỏi anh: "Anh đang ngủ à?"
Hàn Triệt ừ một tiếng, không mở mắt ra.
Hạ Đàn cười cười, kéo tay anh, cúi đầu hôn lên môi anh một cái, "Anh ngủ đi."
Nói xong liền đứng dậy, tắt đèn trong phòng khách, kéo bức rèm lại.
Không có ánh sáng tiến vào, có thể làm cho người ra ngủ ngon hơn.
P/s: Ny đã cố gắng tưởng tượng bộ đồ Hạ Đàn mặc nhưng cảm thấy sao sao đó, vẫn là Hàn Tổng có mắt hơn.
Tưởng tượng lại váy hai dây giày Converse thì cũng thấy kỳ kỳ.. Hay là do Ny già không theo kịp giới trẻ hả chời!!!!