Tham Luyến

Chương 8

Editor: Mini

Beta: Min

Hạ Đàn trước đây không hề tin vào mấy chuyện duyên phận, cho đến ngày hôm nay cô lại bắt đầu hết sức tin tưởng vào nó.

Bởi vì nếu như không phải hôm nay tiết trời đột ngột hạ nhiệt, Lí Kì sẽ không nghĩ đến chuyện mua quần áo mùa đông, cũng không kéo cô đến trung tâm thương mại đi dạo.

Như vậy cô sẽ không thể gặp lại Hàn Triệt, hoặc có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ nhận thêm được bất kỳ sự trùng hợp nào với anh.

Vậy nên cô đã nghĩ, có rất nhiều chuyện vốn đã được định sẵn sẽ là duyên phận với nhau.

Bọn họ tại trấn Thiệu quen biết nhau, lại trùng phùng nơi thủ đô.

Nội tâm Hạ Đàn không thể kiềm chế được vui sướиɠ, cô cảm thấy đây là có lẽ chính là chuyện vui nhất trong suốt hai tháng qua.

Chỉ là lúc này cô đã chờ trong gió rét hơn hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng mà vẫn chưa thấy Hàn Triệt bước ra khỏi tòa nhà văn phòng kia.

Vừa nãy ở trong nhà hàng, chính mắt cô nhìn Hàn Triệt bước xuống từ chiếc xe, rồi lại tận mắt thấy anh tiến vào một cửa hàng bên cạnh tòa văn phòng.

Hạ Đàn đã lạnh đến mức phát run, nhưng lại không dám đi vào bên trong trung tâm thương mại tìm, sợ sẽ bỏ lỡ anh ra.

Giữa biển người mênh mông thế này, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, cô thật sự không biết phải đi đâu mới tìm được anh.

Nhưng thật sự lúc này có hơi lạnh, cô không thể không buộc chặt áo khoác lại, ôm chặt hai cánh tay.

Thân thể gầy gò, dáng vẻ ôm lấy cánh tay của cô trông chẳng khác nào một đứa bé đáng thương.

Dưới đất có những đường phân chia của gạch lót đường, rất giống ô vuông để nhảy lò cò khi còn bé.

Cô dứt khoát nhảy lên nhảy xuống ở chỗ này, từ đầu này nhảy đến đầu kia, xong quay người lại, từ đầu kia nhảy về điểm ban đầu. Nhảy tới nhảy lui nửa ngày trời, vận

động cơ thể một hồi lâu rốt cuộc đã không còn thấy lạnh nữa.

Cô chơi đến nghiện, cứ như vậy mà nhảy lên nhảy xuống, vì xung quanh cũng không có người nên cô nhịn không được mà bật cười khanh khách.

Hàn Triệt ở trên lầu hai đã nhìn thấy Hạ Đàn. Anh lúc đầu chỉ là đứng ở trước cửa sổ gọi điện thoại, nhưng bởi vì đối tác nói chuyện quá lâu khiến anh cảm thấy nhàm chán, lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Sau đó ánh mắt anh liền dừng trên người một cô gái nhỏ đang nhảy lò cò ở ven đường.

Liếc qua lần đầu anh đã cảm thấy có hơi quen thuộc, cho đến khi cô gái ấy quay người lại, mới phát hiện hóa ra là Hạ Đàn từng gặp ở trấn Thiệu.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào bóng dáng nhảy tới nhảy lui của Hạ Đàn, không khỏi nhíu mày.

Sao cô lại ở chỗ này?

Hàn Triệt đứng ở trước cửa sổ khoảng chừng ba phút, Hạ Đàn vẫn còn nhảy lò cò.

Hàn Triệt nhìn chằm chằm cô giây lát, đôi mắt dần sâu thẳm thâm thúy, ánh mắt phảng phất như có thể hiểu rõ hết thảy.

Người ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt một hồi cuối cùng cũng ngừng lại, Hàn Triệt nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Chuyện này sẽ thương lượng lại, bây giờ tôi có việc bận, tối lại nói chuyện sau.”

Anh cúp điện thoại, xoay người bước ra ngoài.

Hà Vũ ở bên ngoài vội đuổi theo, “Hàn tổng, bây giờ đi đâu ạ?”

Hàn Triệt nói: “Chuyện còn lại cậu hãy xử lý, tôi có việc phải về tổng công ty một chuyến.”

Hàn Triệt từ trên lầu bước xuống, còn chưa kịp đi ra đại sảnh đã nhìn thấy Hạ Đàn, cô vẫn còn nhảy ở đó.

Xe dừng ở ven đường, anh cũng không định sẽ để ý đến Hạ Đàn, lấy chìa khóa ra đi thẳng về phía chiếc xe đang đỗ.

Mới vừa đi được hai bước, đột nhiên một giọng nói truyền đến: “Hàn Triệt!”

Hàn Triệt dừng chân lại, yên lặng vài giây, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn về hướng Hạ Đàn.

Hạ Đàn mặt tràn đầy tươi cười, kích động chạy về phía Hàn Triệt, “Hàn Triệt, thật khéo quá đấy, vậy mà có thể gặp được anh ở nơi này!”

Hàn Triệt: “......”

Hạ Đàn cười tươi như hoa ẩn hiện hai cái lúm đồng tiền, phối hợp với câu chuyện ban nãy tiếp tục nói: “Tôi mới vừa đi dạo ở trung tâm thương mại xong chuẩn bị đón xe về trường học rồi, thật không ngờ vừa quay đầu lại gặp được anh!”

Hạ Đàn bày vẻ ngẫu nhiên gặp mặt, mắt cười cong thành hình trăng khuyết, vui vẻ mà nói: “Chúng ta thật sự có duyên quá đi mất.”

Đôi mắt Hàn Triệt tối đen nhìn cô chăm chú, thấy gương mặt hồn nhiên tươi cười của Hạ Đàn. Không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

Trầm ngâm một lát, cuối cùng anh vẫn quyết định không vạch trần chuyện cô vẫn luôn nhảy lò cò ở chỗ kia.

Hạ Đàn thấy Hàn Triệt vẫn nhìn cô chăm chú mà không nói gì, không biết nghĩ thế nào lại đột nhiên trợn to hai mắt, “Anh…. Anh không nhớ tôi sao?! Tôi là Hạ Đàn đây mà, lúc ở trấn Thiệu, tôi có giúp anh tìm bà nội Lưu đó.”

“Nhớ rõ.” Hàn Triệt bất đắc dĩ mà ngắt lời cô, “Hạ tiểu thư học ở đây sao?”

Hạ Đàn nghe Hàn Triệt nói nhớ rõ cô thì lập tức vui vẻ lại ngay, vội gật đầu không ngừng, “Đúng vậy, tôi học ở Đại học Sư phạm XX, khoa ngôn ngữ và văn học Trung Quốc.”

Hàn Triệt gật đầu: “Vậy là có hơi xa.”

Anh nhìn về phía sau lưng Hạ Đàn: “Cô một mình đến đây sao?”

Hạ Đàn gật đầu, mở to đôi mắt hết sức chân thành nói: “Đúng vậy, tôi đến một mình.”

Hàn Triệt gật đầu, “Cô vừa mới nói phải trở về trường học?”

Hạ Đàn: “......”

Hàn Triệt: “Vậy quay về sớm chút, hôm nay trời lạnh.”

Hạ Đàn: “.....”

Hàn Triệt nói xong, lấy điện thoại ra nhìn thời gian rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi còn có việc bận.”

Anh ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Đàn nói: “Vậy Hạ tiểu thư, tôi đi trước đây.”

Nói xong, gật đầu với Hạ Đàn rồi xoay người đi về hướng chiếc xe dừng ở bên đường.

Hạ Đàn đã hoàn toàn ngây ngốc, há hốc mồm, nghẹn họng trân trối mà chết lặng nhìn bóng lưng của Hàn Triệt.

Cô chịu đựng đứng chờ trong gió lạnh những hai giờ, chỉ nói vài câu là xong rồi sao???

Mắt nhìn thấy Hàn Triệt đã mở cửa xe, Hạ Đàn như một chú thỏ chạy nhanh qua.

Hàn Triệt thấy Hạ Đàn bất thình lình chạy đến, sửng sốt dừng lại, “Hạ tiểu thư còn có việc gì?”

Hạ Đàn vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc như thỏ ban nãy, nghe thấy Hàn Triệt hỏi mới gật gật đầu.

Hàn Triệt: “Có việc gì?”

Hạ Đàn chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn Hàn Triệt nói: “Tôi có thể đi thăm bà nội Lưu được không? Lần trước anh đi vội như thế, tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt với bà, trước kia khi còn ở trong trấn tôi cũng thường đi tìm bà nội Lưu nói chuyện phiếm lắm.”

Cô liếc mắt nhìn Hàn Triệt một cái, lại nói: “Kết quả anh vừa đến đã dẫn theo bà nội Lưu đi mất, ngay cả chào một tiếng cũng không có.”

Hạ Đàn nói đến cuối cùng, trong giọng nói có ý tứ oán trách, nhịn không được trừng mắt liếc Hàn Triệt một cái.

Ngày đó cô vốn thật sự muốn tìm bà nội Lưu nói lời tạm biệt, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, bà nội Lưu ở thôn Tây không có nhiều bạn bè, cô thường xuyên theo bà nói chuyện phiếm, tình cảm giữa hai người rất tốt.

Cuối cùng vào cái ngày mà Hàn Triệt tìm được bà xong thì lập tức phái chuyên cơ đón bà nội Lưu đi, nói là muốn dẫn bà trở về chữa bệnh.

Khiến cho cô ngay cả cơ hội được nói lời tạm biệt với bà nội Lưu cũng không có.

Hàn Triệt không hiểu vì sao lại bị Hạ Đàn trừng mắt, chăm chú nhìn cô trong chốc lát lát, nói: “Nhưng bây giờ tôi có việc bận, không thể đưa cô đến đó.”

“Không sao cả!

"Anh cho tôi địa chỉ của bà, tôi sẽ tự đi.” Hạ Đàn dương dương tự đắc hất cằm, dáng vẻ rất sảng khoái.

Nghĩ một chút lại nói: “Hoặc là anh cho tôi số điện thoại của bà nội Lưu, tôi sẽ tự gọi điện thoại cho bà.”

Lúc trước bà nội Lưu không dùng điện thoại di động, cũng không biết bây giờ Hàn Triệt đã mua cho bà hay chưa.

Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn chằm chằm một hồi lâu, đúng thật là bà nội cũng thường xuyên nhắc đến cái tên Hạ Đàn này.

Suy nghĩ một lát, đưa tay ra với Hạ Đàn: “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Chờ tôi một chút!” Đáy lòng Hạ Đàn vui vẻ, vội vàng lấy điện thoại từ trong ba lô ra đưa cho Hàn Triệt.

Hàn Triệt nhìn điện thoại Hạ Đàn đưa đến, màu hồng nhạt, ốp điện thoại còn có một cái lông mềm mại.

Hàn Triệt không khỏi bật cười, quả nhiên là một tiểu nha đầu.

Anh nhận lấy điện thoại, Hạ Đàn vội vàng nói với anh: “Mật khẩu là 951228”

Đôi mắt giương lên, lấp lánh như có ánh sáng nhìn Hàn Triệt: “Sinh nhật của tôi đó.”

Hàn Triệt mở khóa điện thoại, sau đó mở danh bạ nhanh chóng nhập vào số điện thoại của bà nội xong mới trả điện thoại lại cho cô.

Hạ Đàn thật vui vẻ nhận lại điện thoại, rạo rực lưu lại dãy số với ba chữ “Bà nội Lưu”.

Hàn Triệt nheo mắt liếc nhìn cô, thấy dáng vẻ vui sướиɠ của cô thì cảm thấy không khỏi buồn cười, nói: “Bà nội cũng thường nhắc đến tên cô, nếu có thời gian cô có thể gọi điện thoại cho bà.”

Hạ Đàn gật gật đầu: “Nhất định rồi.”

Hàn Triệt ừ một tiếng, không nhiều lời thêm với Hạ Đàn, mở cửa lên xe.

Hạ Đàn cúi người xuống, bàn tay phải siết lại thành nắm đấm gõ gõ trên cửa kính xe.

Hàn Triệt hạ cửa sổ xuống, nhìn Hạ Đàn.

Hạ Đàn cong mắt cười, giơ tay vẫy vẫy với Hàn Triệt, “Lần sau gặp lại nhé Hàn Triệt.”

Hàn Triệt: “.....”