Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Nịnh Thần

Chương 9: Ban thưởng cho ngươi

Lý Doãn Ninh đỡ ánh mắt nhìn trộm của mọi người, kiên trì đi ra.

Vân Dịch giả bộ giống như một người chủ đầy lòng nhân ái, chỉ có nàng có thể nhìn thấu sự âm tàn thô bạo dưới mặt nạ dối trá của hắn.

Rõ ràng hắn muốn từ chối Trịnh Dịch thì có trăm ngàn loại cớ, lại cứ phải lựa chọn một loại để cho hôn phu hôn thê bọn họ khó khăn nhất có thể, phương thức cảm thấy nhục nhã nhất.

Trái tim kia ác độc đến chết!

Nếu như Vân Dịch chỉ là Tướng Quân hoặc thế tử, Lý Doãn Ninh ngược lại sẽ không sợ hắn như vậy. Mấu chốt hắn còn là hoàng thân quốc thích, cháu ruột của đương kim Thái hậu, anh trai ruột của hoàng hậu tương lai.

Trịnh Dịch là con trai của một Thượng Thư tiền triều, không đắc tội nổi hắn.

Lý Doãn Ninh thi lễ qua với Trịnh Dịch, xa cách mà khách khí nói: "Tạ Trịnh công tử nâng đỡ, chuyện xưa người cũ, xin công tử quên đi."

Nói xong, ánh mắt uy áp của Vân Dịch từ đỉnh đầu không giảm chút nào, thở sâu, bổ sung nói: "Vân thế tử... Đối với ta rất tốt, ta, ta không muốn tới Trịnh gia."

Lời nói vừa ra, chung quanh một mảnh thổn thức. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lý Doãn Ninh, đủ loại màu sắc hình dạng, cực kỳ hâm mộ, ghen ghét, đồng tình, xem thường...

"Doãn Ninh, nàng —— "

Trịnh Dịch không dám tin nhìn chằm chằm vào Lý Doãn Ninh.

Lý Doãn Ninh nhẹ nhàng lắc đầu hắn, trong mắt gợn nước ướŧ áŧ, thần sắc toát ra cầu khẩn thống khổ, ý bảo hắn không nên nói nữa.

"Vân thế tử, có phải hay không ngươi —— "

Trịnh Dịch nhìn về phía Vân Dịch, trên mặt ôn nhã như ngọc có một tia tức giận vỡ tan, giống như muốn chất vấn có phải là hắn cưỡng bức bức hϊếp Lý Doãn Ninh hay không.

Vân Dịch nâng cằm lên, đúng lúc đối diện ánh mắt Trịnh Dịch, ánh mắt tràn ngập kiêu căng cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nhất thời, bầu không khí ngưng lại, lửa chiến muốn nổ ra.

"Ta ở Vân gia trôi qua rất tốt..."

Lý Doãn Ninh lui về phía sau một bước, ngăn trước mặt Vân Dịch. Người hầu Trịnh gia ở bên cạch giật mình lấy lại tinh thần, tiến lên kéo Trịnh Dịch xuống, tạ lỗi với Vân Dịch: "Công tử nhà ta uống rượu say, xin thế tử rộng lòng tha thứ, rộng lòng tha thứ..."

"Sự độ lượng của ta rất nhỏ."

Vân Dịch tiến lên trước một bước, túm Lý Doãn Ninh đến sau lưng, thân hình cao lớn che nàng cực kỳ chặt chẽ, mặt mày lạnh lùng nghiêm túc cùng mạnh mẽ không cho phép quấy nhiễu, như mãnh thú bảo toàn lãnh thổ bản thân.

"Lời Ninh Ninh nói vừa rồi, Trịnh công tử cũng nghe được rồi, hôn ước kia hôm nay hủy luôn đi, thư từ hôn sẽ đưa đến Trịnh phủ sau."

Hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn người hầu Trịnh gia, "Nói cho đại nhân nhà các ngươi biết, tìm thêm nhiều mỹ nhân cho công tử nhà mình, bớt ngấp nghé tỳ nữ Vân gia ta, bị cự tuyệt còn quấn chặt không buông."

"Dạ dạ dạ..." Người hầu Trịnh gia gật đầu như bằm tỏi, kẹp lấy Trịnh Dịch đi xa.

Trở lại trên xe ngựa, Vân Dịch thay đổi thái độ cường thế lúc trước, ôm lấy Lý Doãn Ninh song song ngồi ở trên giường nhỏ, hào hứng rất tốt hỏi: "Hôm nay ngươi làm rất khá, nghĩ muốn ban thưởng gì?"

Chuyện khuất nhục lúng túng như vậy, ngươi ít làm vài lần là được rồi, Lý Doãn Ninh thầm nghĩ, ngoài miệng không mặn không nhạt: "Không dám."

Vân Dịch không thèm để ý Lý Doãn Ninh lãnh đạm, bóp lấy gương mặt trắng như tuyết của nàng, "Ngươi mà chưa nghĩ ra, ta đây thay ngươi quyết định nhé."

Lý Doãn Ninh cụp mắt, ngoảnh mặt làm ngơ.

Vân Dịch lại nâng cái cằm nhọn của nàng lên, dừng ở trên mặt mày non nớt của nàng, như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi còn nhỏ tuổi, ta thấy đang cần một phu tử vỡ lòng."

Lý Doãn Ninh nhíu mày, không hiểu ý trong lời nói của hắn. Trước đó thân là công chúa, hoàng huynh chú trọng tài học giáo dục của nàng, tám nhã của nữ tử—— cầm kỳ thư họa thơ rượu hoa trà, nàng đều tỉ mỉ học qua.

Vân Dịch chậm rãi khóa eo thân nàng lại, đôi mắt tựa như mưa gió nổi lên ánh sáng âm u thâm trầm, dường như cách khoảng không muốn cuốn vào chỗ nàng ngồi.

Lý Doãn Ninh từng có kinh nghiệm trong chuyện ấy, lập tức đã hiểu ý định của hắn, đè ngón tay đang vuốt ve bên hông nàng lại, "Không, không cần..."

"Vì sao không cần?" Vân Dịch ngược lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cùng lục lọi cởi thắt lưng của nàng, "Ngươi còn không biết phải học cái gì, đã chối từ nói không cần, hả?"

"Trở về, chúng ta trở về lại..." Lý Doãn Ninh cầm lấy đầu ngón tay của hắn năn nỉ.

"Nhưng ta đã muốn ở trên xe ngựa." Vân Dịch mãnh liệt dùng sức, xé đứt thắt lưng của nàng, một tay sờ đến trong hộp nhỏ dưới giường, lấy ra một quyển sách, lắc đến trước mắt nàng, "Ta tự mình dạy ngươi."

Lý Doãn Ninh từ trang sách lật ra nhìn thấy bức tranh nữ tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trắng trợn giao hợp nam nữ, nàng xấu hổ quay đầu, "Ta không học!"

"Ngươi không học có thể."

Vân Dịch "Đùng" ném sách tranh tới trên giường nhỏ, buông bờ eo của nàng ra, "Ta sẽ mời ma ma Giáo Phường Ty đến dạy ngươi. Ma ma kiến thức rộng rãi, từ phi tần trong nội cung, cho tới danh kỹ thanh lâu, chắc hẳn so với kẻ thô lỗ như ta càng có thể dạy dỗ tốt ngươi."

"Ngươi —— "

Vân Dịch nhìn thẳng con mắt đầy nước của nàng, lành lạnh cười nói: "Ta cũng không muốn có một thông phòng chỉ biết nằm cao trào còn không muốn thế này, không cần thế kia."

Lý Doãn Ninh như bóng da bị chọc vào, lập tức xì hơi.

Vân Dịch nhắc nhở thân phận của nàng, hiện tại nàng chỉ là một đồ chơi cho người phát tiết, nếu hắn chơi chán rồi, đằng sau rất nhiều người chờ tiếp nhận.

So với ma ma dạy bảo, nàng càng muốn cùng Vân Dịch... Hai người đã sớm gặp nhau, không có thể diện gì đáng nói nữa. Mà ma ma Giáo Phường Ty, vì nịnh nọt hạng người quyền quý như Vân Dịch, không biết có thể nghĩ ra bao nhiêu biện pháp làm nhục nàng.

Hiểu rõ lợi và hại, Lý Doãn Ninh cởi ra từng kiện từng kiện quần áo, toàn thân chỉ còn cái yếm cùng qυầи ɭóŧ.

Nàng cầm lấy sách trên giường, hai tay dâng lên cho hắn.