Cấm Cung

Chương 17

Chịu suốt một đêm ồn ào, ngày hôm sau thiếu chút nữa vừa ngủ gà ngủ gật vừa gác cửa cung, dùng ba bát cơm an ủi cái bụng đói meo sau, Tống Bình An liền trông mong thời gian ngủ ngơi mau đến một chút, đợi chờ mãi rốt cục cũng được leo lên giường, đầu mới dính vào gối đã nằm ngủ như chết, kết quả bị vác đi cũng không biết.

Tống Bình An mà ngủ say thì rất khó bị đánh thức, nhưng nếu bị người ta đặt trên giường gặm gặm cắn cắn còn kém nước ăn sạch mà vẫn chưa tỉnh lại, thì không phải là ngủ, mà là trúng mê dược. Đương nhiên, Tống Bình An không trúng mê dược, trước khi ngủ hắn còn ăn ba bát cơm đầy, thêm một quả trứng gà, mấy miếng thịt xiên nướng cùng một ít rau mà, cho nên hắn bị quấy đến buộc phải tỉnh lại, sau đó sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Hắn sao lại ngủ trên giường của Hoàng thượng?

Người hắn sao lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thế này?

Hoàng thượng trừng hắn làm gì vậy, còn đè lên người hắn….

Hoàng đế nắm bả vai hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Bình An ngươi giỏi lắm, cư nhiên dám ăn ngon ngủ kĩ như vậy! Trẫm không tha cho ngươi!”

Không đợi Tống Bình An kịp nghĩ ra vì sao mình vừa ngủ lại ngủ đến long sàng, đã bị hoàng đế tức giận tới hai mắt bốc lửa bắt lại, một ngụm cắn nhũ tiêm trước ngực, lực mạnh đến độ như muốn cắn rớt, Tống Bình An đau kêu một tiếng.

Đợi khi Tống Bình An ngốc nghếch hiểu được Hoàng đế đang tức giận thì, người đã bị đặt trên giường lăn qua lăn lại không biết đến lần thứ mấy.

Hoàng thượng không lẽ lại có chuyện gì phiền não?

Lúc ấy sau lưng phải chịu từng đợt từng đợt công chiếm, gắng hết sức mới tìm về được một điểm ý thức, vừa xẹt qua óc đã bị xâm nhập mãnh liệt đập nát. Tống Bình An hiện tại vô lực nằm trên giường, còn nửa người dưới nếu không phải có một đôi tay hữu lực nâng đỡ, chỉ sợ đã sớm thân mật tiếp xúc với đệm chăn rồi.

Tóc tai hắn sớm đã tán loạn, đầu dây buộc tóc dán vào bên mặt, Diệp Hoa chậm rãi đình chỉ thế công bên dưới, vươn tay giựt một cái, để tóc Bình An xõa tung xuống lưng.

Xong, Diệp Hoa cũng không bỏ dây buộc ra, mà liếc mắt nhìn sau, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong lành lạnh, tay kia theo xương hông lướt tới nơi đồng dạng ngạnh hỏa kia, lực độ xoa nắn vừa phải, khiến cho người dưới thân khó thể ức chế run rẩy, khàn khàn dật ra tiếng rên rỉ.

Diệp Hoa cúi thấp xuống kề sát vào tấm lưng ẩm ướt mồ hôi, ghé vào tai hắn phả hơi thở nóng hổi: “Bình An, nói cho trẫm, thoải mái sao?”

Cho tới giờ cũng không dám ngỗ nghịch y, Tống Bình An dù bị trêu chọc đến hít thở khó khăn, biết rõ mở miệng sẽ không nhịn được rên rỉ, nhưng nghe thấy hoàng đế hỏi, vẫn gian nan nhỏ thanh đáp một tiếng.

Hoàng đế trầm thấp nở nụ cười, hơi thở thuần hậu cực nóng quanh quẩn bên tai, làm nhiệt độ cơ thể hắn càng tăng cao như chìm trong liệt hỏa. Diệp Hoa cắn cắn lỗ tai ửng hồng của hắn, tay vân vê hạ thân hắn lại dùng sức khiêu khích, sau đó khi Tống Bình An sắp không chịu nổi thì bỗng dưng dừng lại.

Không đợi Tống Bình An bị dục vọng tra tấn mà mất đi lý trí cầu xin, cả người hắn đã bị lật lại, dục vọng cương cứng bị chính dây buộc tóc của mình trói chặt, cuối cùng còn kết một cái nơ bướm xinh xắn.

“Hoàng thượng….”

Tống Bình An cố gắng mở to đôi mắt bịt kín một tầng hơi nước nhìn người phía trên, thống khổ lại hoang mang mở miệng muốn hỏi nguyên nhân.

Diệp Hoa thì vuốt ve vật nhỏ đáng thương kia của hắn, trầm thấp cười nói: “Hôm nay trẫm muốn trừng phạt ngươi, sao có thể cho ngươi thấy thoải mái được?”

“Trừng phạt?” Tống Bình An không hiểu làm sao.

“Đúng, trừng phạt.” Hoàng đế mỉm cười, không biết từ đâu lấy ra hai viên ngọc lưu ly nhỏ như trứng chim bồ câu, nâng chân Bình An gác lên vai, hai tay tách mông hắn ra, đem hạt châu từng cái một nhét vào tiểu huyệt sớm đã mềm mại ướŧ áŧ.

“Hoàng thượng?” Thân thể bị nhét vào ngoại vật, cảm giác khác thường khiến Tống Bình An khó chịu giãy dụa lại bị Diệp Hoa đè lại, trước mở rộng thêm hai chân, sau đó khuynh thân áp trước ngực hắn, một lần lại một lần hôn môi Bình An, đồng thời hạ thân nhiệt ngạnh mạnh xâm nhập.

“A!” Toàn thân Tống Bình An run bắn. Hai hạt châu lúc trước còn ở huyệt khẩu bị Hoàng đế đỉnh một cái đột ngột đi vào nơi sâu nhất, cảm giác trướng nén, mãnh liệt mà quỷ dị khiến da đầu run lên.

Tống Bình An còn chưa chờ Hoàng đế bắt đầu luật động, cũng đã chịu không được giãy dụa kịch liệt: “Không được…Hoàng thượng…..Không được……khó chịu quá….” Thanh âm vốn khàn khàn, dưới một loạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ tra tấn càng khàn thêm.

“Quen rồi sẽ không khó chịu.” Diệp Hoa dứt khoát ngăn lại mọi động tác giãy dụa của hắn, không nhẹ không nặng hơi cắn đôi môi sung huyết của Bình An sau, hạ thân bắt đầu thong thả mà mạnh mẽ chậm rãi trêu chọc, như đang chờ Bình An thích ứng, đợi người phía dưới không chịu nổi run rẩy không ngừng, mới dần dần tăng tốc độ.

Vốn tưởng rằng sau một khắc chính là cực hạn, thế nhưng thân thể lại luôn vượt ngoài dự tính vẫn có thể tiếp tục thừa nhận, cũng không phải Tống Bình An dự kiến sai lầm, mà có lẽ là Hoàng đế còn hiểu biết thân thể của hắn hơn chính hắn a.

Nếu muốn hỏi lúc này Tống Bình An đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ không tìm được câu trả lời, bởi vì đầu óc hắn đều nhanh sôi trào rồi chứ đừng nói là trả lời, ngay cả tự hỏi cũng không thể. Chỉ có thể lắc lư theo từng đợt từng đợt công chiếm liên tục không dứt, nửa mở nửa khép đôi mắt phủ đầy hơi nước, thất thần nhìn màn che tinh mỹ, cổ họng bất giác dật ra ngâm thanh nhỏ bé yếu ớt.

Còn so với thanh âm của hắn lớn hơn chút ít, chính là nơi giao hợp giữa hắn và Hoàng đế, tiếng dâʍ ɖị©ɧ phát ra theo mỗi lần trừu động, trước đây những thanh âm này nhất định sẽ khiến Tống Bình An đỏ bừng mặt vùi sâu vào đệm chăn, nhưng hiện tại, ngoại trừ du͙© vọиɠ khôn cùng lưu động theo máu chảy trong cơ thể cùng khát vọng được cường liệt sáp nhập ra, những thứ khác sớm đã không còn tồn tại.

Đúng vậy, người hiểu rõ thân thể Tống Bình An hơn cả bản thân hắn chính là Diệp Hoa, chỉ cần hơi bỏ một chút công sức, y có thể khiến Tống Bình An phơi bày mỗi một tư thái mình muốn ___da^ʍ mĩ, hàm súc, thậm chí là phóng đãng.

Phía dưới, bộ dáng diễm mị hoàn toàn sa vào nɧu͙© ɖu͙© mở rộng thân thể mặc người hưởng dụng này của Tống Bình An làm Diệp Hoa cực kỳ thỏa mãn. Nhưng hôm nay, chỉ thỏa mãn thôi là không đủ.

Diệp Hoa chờ đúng lúc Tống Bình An khát vọng nhất mà chậm rãi rời khỏi thân thể hắn, cũng kéo theo không ít trọc dịch phát tiết trước đó.

Hạ thân vừa mới còn bị lấp đầy bởi thế mà trở nên trống rỗng vô cùng, du͙© vọиɠ gần đạt tới đỉnh chỉ còn đợi giải phóng, lại đột ngột hạ xuống, cảm giác khó chịu còn hơn cả bị người ta dìm trong nước. Tống Bình An bất mãn dùng cái mông cọ cọ phân thân vẫn đang cứng rắn của Diệp Hoa, cầu xin y mau mau tiến vào.

Thế nhưng người có thể cho hắn có được kɧoáı ©ảʍ cực hạn này lại không hề có ý động đậy, Tống Bình An rất nhanh đã nhận ra điều đó, hắn cố gắng mở to hai mắt mờ nước nhìn khuôn mặt mơ hồ dưới ánh nến chập chờn, hai tay vô lực quơ loạn, vừa chạm được bàn tay ấm nóng đầy mồ hôi của y, liền lập tức bất chấp tất cả quấn lên, đồng thời nhu nhược đáng thương mà lại tràn ngập khát vọng khẩn cầu: “Hoàng thượng….Hoàng thượng……Bình An khó chịu….”

Trong không khí tựa hồ truyền đến tiếng cười trầm thấp, mang theo du͙© vọиɠ nồng đượm, y cầm tay Bình An, đặt lên phân thân bị y trói chặt, còn buộc một cái nơ bướm xinh đẹp, lúc này đã sung huyết đến cực hạn, Tống Bình An vốn sớm không khống chế nổi du͙© vọиɠ tưởng tự mình cởi ra, đều bị y ngăn lại.

Hiện tại, y muốn Bình An tự tay sờ nó, nhìn thân thể hắn vì du͙© vọиɠ tra tấn mà khó nén run rẩy cùng thần sắc hỗn tạp giữa kɧoáı ©ảʍ và thống khổ, khóe miệng vẽ nên một đường cong tà mị.

“Bình An, có muốn trẫm cởi bỏ dây buộc không?” Diệp Hoa khẽ giật đầu dây.

Tống Bình An bị du͙© vọиɠ tra tấn đến gần như phát cuồng nghe y nói vậy, tay bị giam cầm không khỏi phản ngược cầm cổ tay Diệp Hoa, đôi mắt bịt kín sương mù một mực chờ đợi. Nhưng Diệp Hoa lại tà ác cười, chậm rãi dùng phân thân của mình cọ cọ bắp đùi hắn.

“Nhưng mà Bình An, trẫm còn chưa ra, ngươi sao có thể ra trước a?”

Tống Bình An yên lặng nhìn y một hồi, hai tay nắm lấy tay y, hai chân lại cố dang rộng thêm, còn từng chút một dịch dịch động khẩu nhỏ hẹp về phía hạ thân Diệp Hoa, mắt sũng nước cầu xin: “Hoàng…..Hoàng thượng….Tiến vào….”

Nội tĩnh rụt rè như Tống Bình An có thể làm đến nước này đã xem như cực hạn, nếu là bình thường, Hoàng đế khẳng định sớm nhào tới một hai gặm sạch, bất quá hôm nay, y còn muốn nhiều hơn, thật nhiều hơn nữa….

Cho nên Diệp Hoa lắc đầu nhìn Bình An….

“Không đủ, Bình An, còn chưa đủ….Muốn trẫm thả ngươi, ngươi phải nghĩ cách làm trẫm ra trước….”

Tống Bình An cắn môi nhìn Hoàng đế phía trên mình, có lẽ là thật sự bị du͙© vọиɠ hành hạ đến mất đi lý trí, quên hết thảy rụt rè, cho nên chỉ sau một thời gian rất ngắn giằng co với Hoàng đế, Tống Bình An rốt cục cắn chặt môi từ từ cúi xuống dưới, đương mặt đối mặt với phân thân thô to của Hoàng đế mới dừng lại.

Bình An nhìn dã thú tím đỏ trước mặt, không khỏi khϊếp đảm nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, thấy sự chờ đợi và kiên quyết trong con ngươi đen thẳm của y, Tống Bình An biết cầu xin tha thứ cũng vô dụng, giờ phút này mới từ bỏ một chút hy vọng cuối cùng, trước dùng tay đỡ lấy, lại há mồm chầm chậm nuốt vào.

Đây không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng, nhưng Tống Bình An vẫn chẳng hề có chút tiến bộ nào, tuy vậy Hoàng đế lại vẫn có thể thích thú như trước. Trên thực tế, so với quá trình hưởng thụ, y càng thích nhìn vẻ mặt ủy khuất thống khổ của Bình An khi cố gắng phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ của y.

Y thích nhìn mắt hắn đẫm lệ khi nuốt trọn phân thân y, cũng thích cảm giác hơi thở nóng bỏng ấy phả lên da mình, càng thích bộ dáng vụng về không biết làm sao của hắn….

Cũng giữa sự thỏa mãn và vui thích đó, Diệp Hoa xuất trong miệng Bình An, lần nay cái gì y cũng chưa nói, nhưng Bình An đã sớm vô thức che miệng lại, đem tinh hoa của Hoàng đế toàn bộ nuốt xuống.

Bình An ngốc nghếch vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, trong lòng y lập tức tràn ngập nhu tình, nâng cằm người dưới, cũng không cảm thấy bẩn, trực tiếp hôn lên môi hắn, nhấm nháp hương vị khổ sáp trong miệng hắn. Nụ hôn vừa dứt, Diệp Hoa rốt cục cũng cởi bỏ dây buộc tóc tra tấn Bình An nãy giờ kia, tận tình phát tiết sau, toàn bộ khí lực đều bị rút hết, Bình An mệt mỏi rã rời ngã vào lòng Diệp Hoa.

Diệp Hoa thì thừa dịp xoay người hắn, làm hắn chuyển hướng hai chân ngồi trên đùi mình, trầm giọng nói nhỏ: “Bình An, đem hạt châu trong người ngươi bài xuất ra.”

Nghe y mệnh lệnh, Bình An liền gắng gượng ngưng tụ một ít khí lực, hạ thân dồn sức, nghẹn hơn phân nửa khắc, Tống Bình An nức nở cầu Hoàng đế: “Hoàng thượng…..Không ra được…..”

Hoàng đế tựa hồ thoáng nở nụ cười, hôn hôn trán hắn: “Muốn trẫm hỗ trợ?”

Tống Bình An trả lời bằng cách càng dùng sức ôm cổ y.

Hoàng đế đặt Bình An nằm xuống giường, tìm một cái gối đặt dưới mông hắn, để huyệt khẩu bị mình tận tình chà đạp đến sưng đỏ hoàn toàn hiện ra trước mắt. Y không vội vã động thủ, mà là nhếch môi cười xấu xa thỏa sức thưởng thức cảnh đẹp này, Bình An ngay từ đầu còn nín hơi chờ đợi, phát giác ánh mắt Hoàng đế sau, không khỏi khép lại hai chân, chỉ có điều lại bị Hoàng đế tách ra.

Đến đây, Diệp Hoa mới chính thức bắt đầu động thủ, hai tay y đặt trên bụng Bình An, sau một lát, Tống Bình An cảm thấy bụng mình nóng cháy như bị thiêu đốt, ngay sau đó cổ nhiệt khí kia theo tay y di động dần xuống dưới, tới khi sắp ra ngoài, y mới thu tay về. (võ công để dành cho mấy chuyện này a, tiện lợi ghê nhỉ=)))

“Hoàng thượng?” Bình An có thể cảm giác hai hạt châu kia đã tới huyệt khẩu, cũng không hiểu vì sao Hoàng đế lại đột nhiên dừng tay.

Hoàng đế tà cười, vẫn câu nói cũ: “Bình An, tự mình bài xuất ra.”

“Hoàng…..”

Tống Bình An ngẩng đầu muốn cầu xin, lại chỉ thấy Hoàng đế tươi cười ý xấu đùa giỡn, bất luận người trì độn đến mấy đều có lúc thông minh, có những việc Hoàng đế rất dễ dàng đồng ý, nhưng cũng có những việc tuyệt đối không đường thương lượng. Nếu y lộ ra vẻ mặt như thế, vậy chứng minh đối chuyện đó, chính là không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua, số lần Tống Bình An hắn tự thân lĩnh hội chỉ có nhiều chứ không có ít.

Chỉ là đối mặt với loại tình huống này, Tống Bình An vẫn sẽ cảm thấy bất an cùng thẹn thùng…..

Cho dù đã cùng Hoàng đế thân mật vô số lần, nhắc tới thôi cũng đủ mặt đỏ tai hồng, nhưng loại chuyện này, không chỉ có tư ẩn mà còn nhiều một tầng xấu hổ, mặc dù trước khi làm đã tẩy rửa sạch sẽ, nhưng nếu thật làm như vậy, chẳng phải giống hệt bài tiết sao?

Vì thế, Tống Bình An một mực khó xử do dự, đôi môi không ngừng phát run cho thấy sự khẩn trương của hắn.

Tay Diệp Hoa thì vẫn lưu luyến nơi cửa huyệt, đối người đang do dự đe dọa nói: “Bình An, xem ra ngươi rất thích hai khỏa hạt châu này a, bằng không trẫm lại đẩy nó về, cứ như vậy ở trong thân thể ngươi, thế nào?” Dứt lời, ngón trỏ tay phải đặt ở lối vào, như thể tùy thời đều có thể cắm vào.

“Không……” Tống Bình An sợ tới mức toàn thân giật bắn, đầu ra sức lắc: “Hoàng thượng, đừng!”

“Vậy tự mình đẩy nó ra đi, Bình An.”

Hoàng đế cười meo meo, nếu không phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ thể, nếu không phải trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ, thì chẳng khác gì niên thiếu đế vương ân uy đồng thi, nói một không hai trên triều đình.

Tống Bình An bị dọa sợ không dám chần chừ nữa, hai tay túm chặt đệm chăn, cong chân mở rộng, cắn răng nhắm mắt chịu đựng xấu hổ, nhớ lại ngày thường bài tiết, cố gắng đem hai hạt châu tắc trong dũng đạo bài xuất ra.

Nhưng dù đã nhắm tịt mắt không nhìn, hắn vẫn có thể cảm giác ánh mắt cực nóng của Hoàng đế nhìn chằm chằm vào hạ thân mình, không biết là do khẩn trương quấy phá, hay do ánh mắt kia quá mức liêu nhân, đến cuối cùng khi đem hạt châu thứ nhất bài xuất ra ngoài, Tống Bình An phát giác phân thân vừa mới phát tiết của mình đang chậm rãi thức tỉnh.

“Ô…..”

Tống Bình An xấu hổ lấy tay che mặt, bịt tai trộm chuông mà trốn tránh, còn Hoàng đế y nguyên cười tủm tỉm nhìn hắn. (bịt tai trộm chuông: câu này đã giải thích ở chương trước ^_^)

“Bình An, còn một cái.”

Thanh âm trước nay trong trẻo mà lạnh lùng của Hoàng đế trở nên trầm thấp, mặc dù trước đó cũng có tưởng tượng qua, nhưng tận mắt thấy thì vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều, khiến y thiếu chút nữa không kìm nén được.

Hạt châu màu trắng gần như trong suốt theo huyệt khẩu sưng đỏ từ từ lộ ra, sau đó cạch một tiếng rơi xuống, hỗn hợp trọc dịch bao bọc xung quanh, càng có vẻ sáng bóng mê người, mà tiểu huyệt thì bởi sự khẩn trương của chủ nhân mà không ngừng khép mở, vô thanh vô tức hướng khán giả duy nhất ở đây mời gọi, bên trong nó hiện tại ẩm ướt mềm mại đến cỡ nào, tiêu hồn thực cốt khiến người ta điên cuồng ra sao.

Diệp Hoa suýt chút nữa đã xông lên, nếu không phải định lực thật tốt, y sớm đã hóa thành đói lang trực tiếp nhào tới.

Hạt châu thứ hai rốt cục ra ngoài dưới sự nỗ lực của Tống Bình An, Diệp Hoa nhặt chúng lên, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía một lát, mới đặt vào một cái hộp cạnh đầu giường.

Y đè cả người lên Tống Bình An, để hai l*иg ngực dán chặt vào nhau, ngay cả phía dưới cũng kín không kẽ hở, Tống Bình An có thể rõ ràng cảm giác được phân thân cường ngạnh của Hoàng đế đâm vào bụng mình.

“Hoàng thượng….” Tống Bình An quàng tay lên vai y, ngập ngừng mở miệng.

“Cái gì?”

Bình An cắn cắn môi, rủ mắt không dám nhìn thẳng người trên thân, dùng thanh âm nhỏ đến mức nếu không kề sát thì không thể nào nghe được, ngượng ngùng nói: “Hoàng thượng…mau vào…”

Diệp Hoa rõ ràng sửng sốt trong giây lát, có chút không dám tin. Trước đây y đều phải đùa giỡn đủ mọi thủ đoạn mới có thể nghe hắn nói những câu như vậy, hôm nay hắn như thế nào lại chủ động nói ra?

Bình An ngay cả mặt cũng không dám nhìn y, đương nhiên không thể biết trong lòng y đang nghĩ gì, chỉ biết dùng sức ôm chặt cổ y, thấy y không có động tĩnh, lại nhỏ thanh lặp lại một lần: “Hoàng thượng…Bình An muốn ngài….”

Lần này sau khi nói xong, thật là ngẩng đầu cũng không có dũng khí rồi, chỉ có thể vùi mặt sâu vào hõm vai Diệp Hoa, cho dù nghẹn chết cũng không chịu tách ra!

Về phần kết quả sao? Đương nhiên là Hoàng đế đem Bình An gặm từ đầu đến chân, không buông tha một li một tấc, gặm đến tận khi cảm thấy mỹ mãn mới thôi.

Cho nên nói, đêm nay phóng túng làm cho ngày hôm sau Tống Bình An hoàn toàn vô lực, không thể rời giường, một phần nguyên nhân cũng xuất phát từ bản thân hắn. Đương Hoàng đế thấy hắn đáng thương vốn định buông tha, hắn mệt mỏi dựa vào ngực Hoàng đế, đấu tranh với cơn buồn ngủ đồng thời đột nhiên nói với Hoàng đế một câu: “Hoàng thượng, tâm trạng ngài có khá hơn chút nào không?”

Không lẽ hắn vẫn cho là Hoàng đế gặp chuyện gì không hài lòng cần phát tiết mới ngoan ngoãn như thế a?

Hoàng đế lại khẽ giật mình, vài giây sau mới phục hồi tinh thần, đối diện nhãn thần lo lắng của Bình An, trực tiếp đem người đặt xuống hung hăng yêu thương thêm lần nữa.

Ngày hôm sau, Tống Bình An dậy không nổi, tất nhiên cũng là không về được, thấy hắn nằm trên giường đáng thương tới mức cả xoay người cũng không làm được, Hoàng đế cảm thấy thỏa mãn cộng một chút áy náy, cho nên vừa mới hạ triều, liền ôm người vào lòng đút ăn, đúng giờ bôi thuốc, ôn nhu săn sóc.

Bất quá Bình An quá mức thành thật, đến bây giờ cũng vẫn ngốc nghếch như trước, không biết hảo hảo xảo trá một phen, uổng công lãng phí thời cơ tốt.

Chờ mấy ngày sau, Trịnh Dung Trinh nhìn thấy hắn thì không cần đoán, chỉ trông bộ dáng hắn liền biết tên ngốc này lại bị Hoàng đế hành hạ rồi, không khỏi vỗ vỗ vai hắn rung đùi đắc ý an ủi một phen, ai ngờ Tống Bình An một bài trung ngôn luận chấn đắc Trịnh Dung Trinh trợn mắt há mồm.

Tống Bình An trung thực thật thà cứ như vậy ngày qua ngày sống trong cảnh bị Hoàng đế khi dễ, hắn sở cầu cũng không nhiều, ngoại trừ Tĩnh Lâm có thể khỏe mạnh khoái hoạt lớn lên ra, chính là cha nương, Trịnh Dung Trinh, còn có Hoàng thượng yêu bắt nạt người mỗi ngày đều có thể bình bình an an, quốc gia vạn phúc trường thịnh.

Tháng một xuân hàn, tháng hai xuân lương, tháng ba xuân ấm hoa nở, từ sau khi tứ đại quyền thần lần lượt bị diệt trừ vẫn một mực ở trong Từ Ninh cung dốc lòng lễ Phật, nhưng hôm nay, trời vừa sáng sớm Thái Hoàng Thái Hậu đã đi ra từ đường, dưới cung nữ nâng đỡ, đi qua cửu khúc hành lang uốn lượn, đi qua hoa viên oanh hót hương tràn, đến một gian từ đường mới lập ở phía Tây cung. Nơi này hiện tại trọng binh canh gác, giam lỏng nữ nhân từng một thời thống lĩnh hậu cung – Hoàng Thái Hậu Điền thị. Thái Hoàng Thái Hậu hơi nghiêng đầu liếc nhìn thị vệ canh giữ hai bên, bất động thanh sắc vẫy lui cung nhân, tự mình nhấc chân bước vào.

Không người nào dám ngăn cản, Thái Hoàng Thái Hậu mặc dù đã không còn hỏi đến triều chính, nhưng vẫn còn uy nghiêm khiến người ta sợ hãi, huống chi Hoàng đế từng phân phó, không cần ngăn cản Thái Hoàng Thái Hậu.

Cho nên vị lão nhân này không gặp bất cứ trở ngại nào tiếp tục thẳng bước. Vừa vào trong, nhìn một đống hỗn độn dưới đất, biểu tình trên mặt nàng càng thêm thâm trầm. Thái Hoàng Thái Hậu trực tiếp đi vào nội điện, trong gian phòng u ám, nhìn thấy Hoàng Thái Hậu co quắp ngồi dưới đất thất thần, tóc tai bù xù tiều tụy vô cùng.

Từ lần đầu tiên Thái Hoàng Thái Hậu gặp nàng, kể cả khi trượng phu qua đời, cũng chưa từng thấy nữ nhân kiêu ngạo này chật vật lôi thôi lếch thếch như thế.

Là mẫu tộc tiêu vong dưới tay con mình đả kích quá lớn, hay là đứa con tự tay nuôi lớn hóa thân thành mãnh hổ cắn trả đả kích lớn hơn, hay cũng có thể là cả hai điều đó?

Nhưng bất kể là gì, cũng đã không còn quan trọng, bởi vì tất cả mọi việc đều đã xảy ra, nữ nhân từng vọng tưởng nắm giữ hết thảy này cuối cùng bị đánh sâu vào đáy cốc, từ nay về sau chỉ có thể thanh đăng trường bạn, lạc mịch tiêu trầm.

Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên một bước, đυ.ng vào chiếc bình nằm lăn dưới dất, thanh âm phát ra khiến nữ nhân thất thần nhìn ngoài cửa sổ cũng không quay đầu lại hung hăng mắng: “Lũ chết tiệt các người, cút ra ngoài, cút ra đi nói cho Hoàng thượng, ta thà rằng chết đói cũng không ăn thức ăn y đưa tới!”

Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên sẽ không cút đi, nàng tiến lên trước, gọi một tiếng: “Nguyệt Nga!”

Hoàng Thái Hậu khẽ run lên, quay đầu lại thấy rõ người tới, vừa mừng vừa sợ, không để ý dung nhan bò qua nắm chặt vạt váy Thái Hoàng Thái Hậu, lã chã khóc khàn: “Thái Hoàng Thái Hậu, ngài cuối cùng đã tới, thật tốt quá, thật tốt quá!”

Thái Hoàng Thái Hậu lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới thấp giọng: “Ngươi xem bộ dáng ngươi hiện tại ra thể thống gì, còn đâu nửa điểm giống Hoàng Thái Hậu?”

Hoàng Thái Hậu càng thêm thê khóc: “Thái Hoàng Thái Hậu, ta bây giờ còn xem như là Hoàng Thái Hậu nữa sao, con của ta, hảo Hoàng đế kia, chẳng những gϊếŧ cả nhà ta, còn giam lỏng ta ở cái nơi quỷ quái này, ta còn là Hoàng Thái Hậu sao, ta cái gì cũng đã không phải!”

Thái Hoàng Thái Hậu bễ nghễ liếc nhìn, âm thanh lạnh lùng hỏi: “Ngươi hận ư?”

“Ta có thể không hận?”

“Vậy sao, nhưng mà Nguyệt Nga, ngươi chẳng lẽ đã quên, đứa nhỏ đó là chúng ta đưa lên ngôi vị Hoàng đế, là chúng ta tự tay nghiêm khắc giáo dưỡng, cũng chính chúng ta nói với y thân là đế vương phải lãnh huyết vô tình!”

Hoàng Thái Hậu ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn lão nhân biểu tình túc mục trước mặt.

Thái Hoàng Thái Hậu đi về phía giường, chậm rãi ngồi xuống, hai tay đặt trên gối, nhìn thẳng Điền thái hậu co quắp ngồi dưới sàn, trầm giọng nói: “Nguyệt Nga, ngươi còn nhớ rõ khi Diệp Hoa bốn tuổi không thuộc được ‘Đại học’, chúng ta bắt nó ngâm mình trong nước lạnh một đêm? Ngươi còn nhớ khi nó năm tuổi từng thích một con chó nhỏ, ngươi sai người thịt chó hầm cách thủy đưa cho nó ăn?”

Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu xuyên qua Điền thái hậu, không biết nhìn về nơi nào. Như nhớ lại gì đó, nàng không khỏi thở dài: “Mà chính thức làm cho đứa nhỏ đó thay đổi, có lẽ vẫn là việc năm ấy, nó làm không tốt, chúng ta liền thường xuyên phạt nó không được ăn cơm, sau đó an bài một cung nữ giả bộ thương hại nó, thường thừa dịp người không chú ý giấu thức ăn cho nó, khi nó đối nàng sinh ra ý muốn ỷ lại, thì ngay trước mặt nó, áp tội danh không tuân thủ cung quy đánh chết cung nữ kia.

Từ đó về sau, nó luôn gặp ác mộng không ngủ được, cũng càng ngày càng trở nên lãnh mạc. Năm ấy, chúng ta làm hết thảy đều có lý do, chính vì để nó biết, thân là đế vương, nó không thể có bất cứ một tia cảm tình nào, bởi dù một chút đều có thể ảnh hưởng đến quyết định của nó.”

“Nguyệt Nga, ngươi nói, năm đó, chúng ta có tàn nhẫn hay không?” Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng cười, “Là chúng ta giáo dưỡng nó thành một đế vương như ngày hôm nay, nếu ngươi muốn hận, trước hận chính mình đi!”

Hoàng Thái Hậu chậm rãi phục hồi tinh thần, nhìn lão nhân cao tọa trên giường, bi thương trỗi lên, quỳ rạp trên mặt đất khóc rống: “Thái Hoàng Thái Hậu….Nhưng Điền gia dù sao cũng là thân tộc của y a….Y sao có thể nhẫn tâm như thế, lại trảm thảo trừ căn….”

“Ai gia đã cảnh cáo ngươi!” Thái Hoàng Thái Hậu quát lớn, “Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, từ lúc y đoạt lại hoàng quyền trong tay Đặng, Triệu, Liễu, Khang tứ đại nghịch thần, thì ngươi không nên can thiệp quá nhiều, thế nhưng ngươi không nghe, gia tộc của ngươi cũng không nghe, các ngươi đây là gieo gió gặt bão!”

Mắng xong, Thái Hoàng Thái Hậu tuổi già sức yếu buộc phải dừng lại thở dốc, giây lát sau, nàng bình tĩnh hơn nhiều, mới nói tiếp: “Nếu Điền gia các ngươi an phận thủ thường, nếu ngươi hiểu được tiến thối, Điền gia nhất định có thể tường an vô sự, đối diện hoàng quyền không có thân tình, Nguyệt Nga, đây không chỉ là điều Hoàng đế nên biết, ngươi cũng nên hiểu.”

Thái Hoàng Thái Hậu đứng lên, đi đến trước mặt nàng: “Nguyệt Nga, đừng cố tình gây sự nữa, nếu ngươi thực cảm thấy người nhà chết oan, liền niệm kinh siêu độ cho bọn họ đi.”

Dứt lời, Thái Hoàng Thái Hậu đi ra ngoài, cung nữ đứng chờ vừa thấy nàng đi ra, lập tức tiến lên phù nàng, còn nàng thì nhìn thẳng tiền phương, thần sắc thản nhiên đặt tay lên tay cung nữ, chậm rãi rời khỏi Tây cung.

Điền thái hậu ngây ngốc ngồi trên đất hơn nửa ngày, cuối cùng nằm rạp trên đất bất lực khóc thảm thiết. Vốn chờ Thái Hoàng Thái Hậu tới, là muốn lão nhân cơ trí này nghĩ cách trừng phạt Hoàng đế, để oán hận trong lòng nàng có thể giảm bớt, không ngờ chính nàng lại bị mắng đến á khẩu không nói được một lời.

Chẳng lẽ thật sự là, gieo nhân nào gặt quả nấy?

.

Về phần Thái Hoàng Thái Hậu, đợi khi chỉ còn một mình một người, nàng cầm tách trà từ từ thưởng thức, lòng của nàng rốt cục được tĩnh định rồi, Hoàng đế ra tay còn sớm hơn so với suy đoán của nàng, cũng giải quyết cực kỳ ổn thỏa.

Lần đầu tiên động thủ, nàng đã cảm thấy thời cơ không đúng, cũng may Hoàng đế vẫn là thông minh lựa chọn tạm thời nhường nhịn, bằng không mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phiền toái.

Điền gia tiêu vong, là điều nàng sớm chờ đợi, không ai biết rõ mối hận của nàng đối Điền gia, lúc trước cầu Điền Trấn hỗ trợ, lại bị hắn uy hϊếp dùng hôn nhân của tiên hoàng – con nàng làm điều kiện trao đổi, mĩ danh gọi là đám hỏi, kỳ thực là muốn thừa dịp tứ đại quyền thần chỉ lo kiềm chế lẫn nhau mà chiếm lấy tiên cơ đoạt được hoàng quyền. Bởi vì ngay cả hôn nhân cũng không thể làm chủ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tâm tình tiên hoàng Sùng Trữ đế tích tụ thành bệnh.

Nàng đem hết thảy đều thu vào trong mắt, đáy lòng âm thầm cười lạnh mà trên mặt vẫn hòa thuận vui vẻ, tàn nhẫn với Diệp Hoa, không chỉ vì muốn y hiểu rõ những gì y phải đối mặt khi ngồi trên vị trí này, còn năm đó kéo Điền thái hậu vào bẫy cùng nhau dạy bảo Diệp Hoa, cũng là vì để nàng trở thành một cây gai nhọn không thể không trừ trong lòng thiếu niên Hoàng đế.

Vì đoạt lại hoàng quyền thuộc Thiệu gia bọn họ, nàng đã hy sinh đứa con, cũng bởi vì Sùng Trữ đế ly thệ, mới khiến một chút thiện ý cuối cùng trong lòng nàng hoàn toàn biến mất, vì thắng lợi sau cùng không từ thủ đoạn.

Hiện tại, Đặng, Triệu, Liễu, Khang bốn kẻ thù đã chết, Điền thị diệt vong, quốc gia yên ổn, trước mắt đường đi bằng phẳng rộng rãi, hẳn là không có chuyện gì phiền lòng.

Thái Hoàng Thái Hậu bình thản nhấp từng ngụm trà.