Trương Lỵ Lỵ là nữ thần của trường học, mỗi lần đi học cô đều ăn mặc cực kỳ quyến rũ, thu hút không ít cái nhìn của các nam sinh, ngay cả người anh em của họ cũng đứng lên mà dõi theo cô.
"Nhìn kìa, Trương Lỵ Lỵ đó."
Cặρ √υ' lớn ẩn núp bên dưới bộ đồ bó sát, mắt của những người xung quanh lập tức sáng lên, chỉ hận không thể cᏂị©Ꮒ cô một trận.
Thứ bổ mắt nhất còn ở bên dưới nữa, chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ có thể miễn cưỡng che được nữa mông cô, làn váy theo từng bước đi của cô cũng tung lên không ít, làm cho tất cả du͙© vọиɠ đều nổi hết lên trên mặt của những người đàn ông đang nhìn về phía cô.
"Mọi người đoán xem, hôm nay Trương Lỵ Lỵ mặc qυầи ɭóŧ màu hồng hay màu đen?"
"Còn phải đoán sao? Lỗ da^ʍ muốn lộ cả ra ngoài rồi, ai cũng nhìn thấy được, là màu hồng chứ gì."
"Mẹ nó ~ con điếm này hết lần này đến lần khác mặc qυầи ɭóŧ màu hồng giả bộ ngây thơ quyến rũ người khác nữa chứ."
Trong mắt mọi người, Trương Lỵ Lỵ chẳng khác nào một con điếm lẳиɠ ɭơ, không phải không có người tỏ tình với cô, mà tất cả đều bị cô từ chối hết rồi.
Sau khi tốt nghiệp, cô gả cho một người đàn ông trung niên giàu có. Ai cũng tưởng từ đây cô sẽ sống một cuộc sống giàu có, vô lo vô nghĩ chứ.
Nhưng không ngờ một ngày tin tức chồng nữ thần phá sản được truyền ra, có người còn nhìn thấy nữ thần làm việc quán bar.
Đám người Lục Xuyên không hề tin, nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò đi đến chỗ quán bar, nơi nữ thần làm việc.
Mới vừa chen người vào sàn nhảy, trước mắt họ là một người phụ nữ ngực bự đang múa cột. Người phụ nữ ngồi xuống, dạng hay chân ra, để lộ ra da^ʍ huyệt cho người xem, ngay lập tức, một tràng pháo tay lớn xuất hiện.
Người phụ nữ cũng không hề che giấy, ở trước mặt mọi người mà cởϊ qυầи lót xuống, ném nó xuống dưới sàn nhảy, đám người lập tức nhao nhao giành giật nó.
Đám người Lục Xuyên chưa từng thấy dáng vẻ này của nữ thần, so với năm đó, xem ra còn da^ʍ hơn nhiều, lúc bọn họ đang tò mò nhìn ngó, thì không biết ai đã hét lên.
"Đây không phải là nữ thần thanh xuân năm đó sao ~"
"Cường Tử ~ cậu có mù không đấy?"
"Mọi người không tin tôi sao, ở đó mà đợi đi."
Nữ thần khiến bao người thương nhớ lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
"Lục Xuyên, A Hổ, Lưu Mãnh ~ đã lâu không gặp."
Cô vừa nói, vừa chỉ tay về người phía trước, nhưng cũng có chút châm chọc mà chỉ hướng xuống dưới một chút.
"Đi theo tôi ~"
Bọn họ vẫn chưa thể hồi phục được tinh thần, chỉ có thể đi theo Trương Lỵ Lỵ vào phòng riêng mà thôi.
Trong phòng riêng, Trương Lỵ Lỵ xoay cái mông lớn hướng về phía bọn họ, cô cúi người xuống lấy ly rượu. Da^ʍ huyệt đã không còn được qυầи ɭóŧ che chở nữa, một con bào ngư tươi sống lập tức lộ ra trước mắt bọn họ, tận mắt chứng kiến thứ thơm ngon như vậy, khiến bọn họ không khỏi ngứa ngáy.
Sau khi uống vài ly, bầu không khí giữa bọn họ cũng cởi mở hơn, Trương Lỵ Lỵ bị những người đàn ông ôm eo, thậm chí là ngồi vào trong lòng, tay chân của bọn họ cũng có chút không nghiêm chỉnh.
Rượu cũng không rót vào ly, mà rót lên bầu vυ' lớn của cô. Những người đàn ông bắt đầu sờ soạng, bóρ ѵú cô, từ từ ngậm lấy đầṳ ѵú hồng phấn kia.
Trương Lỵ Lỵ cảm thấy rất thoải mái, ly rượu cầm trong tay cũng không vững nữa, nhưng mấy người kia làm sao có thể bỏ qua cho cô chứ.
Một người cầm chai rượu lên, rót nó xuống da^ʍ huyệt của cô.
"A ~ lạnh quá ~ lạnh quá đi ~ đừng mà ~ ưm a ~"
"Không dùng cả phía dưới thì làm sao có thể phục vụ hết bọn tôi đây."
Rượu trong da^ʍ huyệt cũng không được uống hết, một ít đã chảy xuống bàn. Để không lãng phí rượu, một người đàn ông tiến lên, há to miệng ngậm lấy da^ʍ huyệt của cô, mà điên cuồng liếʍ mυ'ŧ nó.
Da^ʍ huyệt cùng vυ' lớn bị trêu đùa cùng lớn, khiến cho Trương Lỵ Lỵ không nhịn được mà kêu da^ʍ, thân thể cũng mất khống chế mà run lên.
"Con điếm da^ʍ Trương Lỵ Lỵ, lúc đi học không thể chạm vào, bây giờ chẳng khác nào một con cɧó ©áϊ khát tình, để xem bọn tôi cᏂị©Ꮒ cô như thế nào nhé."